Cuối cùng, cũng có thể cùng với Giang Nghĩa hoàn thành một bài nhảy.
Điều này, đủ để nhớ cả đời.
Lúc này, ánh mắt của Giang Nghĩa lướt qua một người phụ nữ, lập tức thu hút sự chú ý của anh, không sai, người phụ nữ kia chính là Tiểu Điệp, người phụ nữ Giang Nghĩa vất vả tìm kiếm bấy lâu nay!
“Cuối cùng cũng tìm được cô rồi.”
Giang Nghĩa khẽ vỗ vào tay Tân Uẩn: “Cô cứ ngồi ở đây nghỉ ngơi trước, tôi đi lấy đồ uống cho cô.”
“Ừ, được.”
Giang Nghĩa đứng dậy rời khỏi vị trí, đi về phía Tiểu Điệp.
Hôm nay Tiểu Điệp xuất hiện ở phòng nhảy với thân phận là nhân viên phục vụ, đương nhiên, nếu như có phú hào nào nhìn trúng cô ta, muốn cô ta nhảy cùng, uống rượu cùng, cô ta cũng sẽ không từ chối.
Trong phòng nhảy có loại phụ nữ giống như Tiểu Điệp có rất nhiều, bọn họ đều đã được Thủy Quân Tín sắp xếp trước.
Đàn ông đều không chung thủy.
Không có ai chỉ muốn nhảy cùng một người phụ nữ.
Hơn nữa, hoa nhà sao có được hương thơm của hoa dại? Một lý do vô cùng quan trọng để những phú hào kia đến đây tham gia vũ hội, chính là sự hiểu biết của Thủy Quân Tín với đàn ông, đã sắp xếp cho bọn họ một số lượng lớn nhân viên phục vụ xinh đẹp.
Nhảy cùng, uống rượu cùng, nghĩ đến đã cảm thấy rất vui vẻ.
Đây cũng là lý do quan trọng khiến mỗi vũ hội đều có thể ‘khách đến chật nhà’.
Giang Nghĩa đi về phía Tiểu Điệp.
Nhưng không đợi anh lên tiếng, một tên thổ hào tai to mặt lớn, trông giống như trư bát giới cũng đi đến, giành nói chuyện với Tiểu Điệp trước Giang Nghĩa: “Này, em gái, qua đây ngồi với chú nào, uống rượu, khiêu vũ, thế nào?”
Là một nữ nhân viên phục vụ, bọn họ không có quyền từ chối.
Cho dù đối phương có xấu xí, không ra cái hạng gì, thì bọn họ cũng phải vui vẻ chấp nhận.
Tiểu Điệp khẽ cười chắp tay hành lễ: “Được ạ.”
Tên thổ hào béo ú kia đưa tay ra muốn ôm eo Tiểu Điệp, mặc dù Tiểu Điệp không né tránh, nhưng từ chỗ lông mày của cô ta hơi cau lại, có thể nhìn ra, cô ta rất không vui.
Chỉ là bị ép buộc, không có cách nào khác mới không thể không thuận theo.
Lúc tên thổ hào mập mạp kia sắp thành công, một bàn tay to khác hất tay tên thổ hào béo kia ra, đau đến mức ông ta phải kêu lên một tiếng.
“Tên khốn nạn nào?”
Tên thổ hào quay người lại nhìn, chỉ thấy Giang Nghĩa đứng ở bên cạnh, một đôi mắt lạnh lùng giống như trong mùa đông khắc nghiệt, xuyên qua trái tim của người khác.