Hắn ngỡ ràng cả hai có tuổi thọ dài như thế, hắn có thể đủ thời gian để tìm hiểu nàng, tiếp cận nàng, đả động nàng. Nhưng rồi hắn nhận ra, có thể hắn sẽ mãi mãi không biết đâu mới là con người thật của nàng, cứ mỗi lần hắn nghĩ mình đã biết đủ, lại phát hiện ra nàng còn có một mặt khác.
Hắn tiếp cận nàng, thành công.
Nhưng nàng dường như không hề quan tâm, không thèm để ý đến hắn tiếp cận, cũng không thèm để ý đến tình cảm của hắn.
Hắn bất lực.
Hắn cứ tưởng có thể dùng thời gian để đả động nàng, nhưng đã hơn một năm rồi, hắn đã xác định rằng lòng nàng cứng rắn hơn sắt thép, muốn đả động? Hắn không biết là có khả năng thành công hay không.
Có đôi khi nàng toát ra ánh mắt lạnh lùng khiến người khác kinh sợ. Cái lạnh ấy như băng tuyết vạn năm, không thể nào tan đi được.
Nàng hay cười, không bằng nói nàng khẩu Phật tâm xà.
Nàng không cần biết phải dùng thủ đoạn gì, chỉ cần đạt đến mục đích là được.
Nàng cũng không sợ ánh mắt của người khác, nghĩ gì làm nấy.
Càng hiểu được những chuyện đó, hắn càng nhận ra được Tiểu Quả lúc trước bị kiềm trong một cái kén nhỏ bé, không thể nào động đậy được.
Bây giờ nàng đã phá xác xông ra ngoài, có tự do, lại không ràng buộc.
Và cái kén kia, là hắn.
“Trưởng lão Bạch làm gì mà nhìn ta tò mò thế?” ĐƯờng Quả cười nhạo một tiếng, đi đến trước mặt hắn. Gương mặt tinh xảo xinh đẹp gần trong gang tấc như hiện ra một đóa hoa rực rỡ, khiến Bạch Vô Thanh có hơi choáng váng, “Đương nhiên là vì ta muốn báo thù rồi.”
Báo thù?
“Phượng Phi Linh?” Bạch Vô Thanh rất mau nhớ ra. Kẻ có thù với Đường Quả chỉ có một người là Phượng Phi Linh.
Đường Quả thấp giọng cười, “Đúng rồi.”
“Những gì ả muốn lấy, ta phá đi, cứ cái gì có liên quan đến ả, ta sẽ làm ngược lại với hi vọng của ả.”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn nam tử lạnh nhạt trước mặt, “Ngạc nhiên lắm đúng không? Ta là người như thế đấy, đầy bụng tính toán, không hề đơn thuần, vì mục đích mà không ngại lên kế hoạch tỉ mì, lợi dụng nhiều người như vậy. Người như ta không phải người mà trưởng lão Bạch thích, anh nên thích kiểu đóa sen không nhiễm bụi trần thì hơn.”