U Thần lạnh lùng liếc nàng một cái, xoay người rời đi, đi về mép của sân thi đấu.
Vương Đông Nhi cũng quay người đi. Hai bên riêng rẽ triển khai thân hình, chỉ chốc lát đã phân biệc đi về bên mép sân thi đấu, kết thúc chuẩn bị.
Tay phải của Trịnh Chiến giơ lên cao, nhìn thấy hai bên đã chuẩn bị xong, lúc này mới đột nhiên vung tay xuống, “Trận đấu bắt đầu!”
Khi cánh tay của hắn hạ xuống, dường như hai bên hành động cùng một lúc. Mũi chân của Vương Đông Nhi chĩa xuống đất, cả người nhẹ nhàng vọt tới trước, Hai cánh của Quang Minh Nữ Thần Điệp mở ra kèm theo từng cái từng cái Hồn Hoàn đẹp mắt bay lên ở sau lưng nàng. Quang mang màu vàng nhạt trong nháy mắt tràn ngập toàn thân.
Có được bài học của ngày hôm trước, bây giờ nàng càng thêm cẩn thận. Cho dù như thế nào đi nữa cũng sẽ không cho kẻ thù có cơ hội đánh lén mình .
Bên phía U Thần, hai tay của hắn nhấc lên ngang hai vai, hai đạo quang mang hiện lên, trong mỗi lòng bàn tay của hắn mọc ra gai nhọn làm vũ khí. Đồng thời trên người hắn cũng dâng lên năm cái Hồn Hoàn, hai vàng, ba tím.
Minh Ngọc Tông là tông môn của Hồn Đạo Sư, Vương Đông Nhi sẽ không bởi vì đối phương pha trộn Hồn Hoàn không cân đối mà xem thường đối thủ.
Khi Hồn Hoàn xuất hiện, thân thể của U Thần đột nhiên có chút hư ảo, sau lưng có kéo theo một chuỗi tàn ảnh, người xông về phía trước, cơ hồ là trong nháy mắt đã rút ngắn khoảng cách mười mấy thước. Dưới tình huống không có sử dụng bất kỳ hồn đạo thôi tiến khí, xông về phía Vương Đông với tốc độ nhanh vô cùng. Hai tay gai nhọn một ngang một dọc, chợt vẽ ra một hình chữ thập, quét về hướng Vương Đông.
Tốc độ nhanh thật. Quả nhiên không phải là Đề Thăng Hồn Lực Hình Hồn Đạo Sư , mà là Mẫn Công Hệ Chiến Hồn Sư.
Kinh nghiệm chiến đấu của Vương Đông Nhi cũng tương đối phong phú, mặc dù cũng hơi giật mình, nhưng phản ứng cũng không chậm. Mũi chân trái chỉa xuống đất, toàn thân giống như là đang nhảy múa xoay tròn một vòng. Đôi cánh cũng đã hóa thành hai thanh đao khổng lồ, chém về phía các gai nhọn trong lòng bàn tay của đối phương.
“Đinh, đinh.” Trong hai âm thanh giòn giã. Có thể thấy rõ ràng, hai vòng quang mang màu vàng tản ra ở trên không trung. Ngay sau đó, tốc độ của Vương Đông Nhi đột nhiên gia tăng, chân đạp Quỷ Ảnh Mê Tung, xoay người né tránh cú đâm của U Thần.
Một vài người có nhãn lực đặc biệt tốt mới có thể phát hiện, ở trên một cánh của Vương Đông Nhi, bị đâm mất hai cái lổ nhỏ. Mặc dù động tác của nàng rất nhanh, cố hết sức che dấu điểm này, nhưng đợt va chạm này hiển nhiên là nàng thiệt thòi.
“Lực công kích thật là mạnh. Tất cả hồn đạo khí của hắn hẳn là cũng chỉ có đôi tay gai sắc nhọn này. Đây mới thực sự là mẫn công.” Trịnh Chiến khẽ gật đầu, nhưng có chút tiếc đối với tên đội viên đi theo hướng cực hạn này của Minh Ngọc Tông. Bất kỳ Hồn Sư nào muốn trở thành cường giả, điều đầu tiên phải làm đúng là tìm ra được điểm lớn nhất của bản thân, chỉ có như thế, mới có thể lan truyền ra, càng ngày càng mạnh.
Hiện tại Vương Đông Nhi cũng sợ hết hồn, nếu như không phải đôi cánh của nàng dẻo dai, hơn nữa tốc độ phản ứng nhanh, trước tiên đánh bật một chút gai nhọn của đối thủ thì sợ rằng công kích của đối phương cũng đã xuyên qua cánh đâm vào trên người nàng.
Mặc dù trước đây Vương Đông Nhi cũng từng thua qua, nhưng đây là lần đầu tiên vũ hồn của nàng bị thương. Cho dù là Thú vũ hồn hay là khí vũ hồn. Vũ hồn giống như là một phần thân thể của Hồn Sư vậy, một khi vũ hồn xuất hiện tình huống bị thương, như vậy, nhất định Hồn Sư cũng bị ảnh hưởng. Lúc này hồn lực trong cơ thể Vương Đông Nhi đã xuất hiện tình huống hơi hỗn loạn.
Trong lòng Vương Đông Nhi âm thầm than thở, quả nhiên là giống như Vũ Hạo đã nói, đội ngũ có thể vào đến giai đoạn vòng bảng thì không có một đội nào là đơn giản cả.
Bất quá, hiện tại nàng cũng chỉ kịp dâng lên một cái ý niệm này trong đầu mà thôi. Tốc độ của U Thần đúng là quá nhanh. Trong nháy mắt khi Vương Đông Nhi né được, Hồn Hoàn thứ ba trên người hắn chợt sáng lên, ngay sau đó, cả người của hắn giống như là phân ra vậy, tàn ảnh lúc trước hiện ra bởi tốc độ cao nay đã trở nên chân thật hơn, thân ảnh biến thành bảy, đồng thời vây quanh Vương Đông Nhi. Bởi vì tốc độ quá nhanh, cho dù Vương Đông Nhi muốn né tránh cũng không còn kịp nữa, trực tiếp bị bao vây.
Nhưng Vương Đông Nhi là Hồn Đế. Hơn nữa còn là Hồn Đế xuất thân từ nội viện của học viện Sử Lai Khắc, nếu như bị hạn chế bởi vì tốc độ của đối phương thì chắc hẳn nàng cũng sẽ không trở thành một trong những tinh anh trẻ của học viện Sử Lai Khắc.
Khi đối thủ vây quanh mình, Hồn Hoàn thứ tư trên người Vương Đông Nhi cũng đã sáng lên. Một vòng quang hoàn màu vàng tuyệt đẹp lấy thân thể của nàng làm trung tâm hiện ra trên mặt đất. Mắt thấy đối thủ vây quanh, Vương Đông Nhi đứng yên đó, thậm chí không nhúc nhích chút nào. Chỉ là yên lặng nhắm hai mắt lại. Dùng lỗ tai đi lắng nghe cái gì đó. Cùng lúc đó, hai tay ở phía trước khép lại, một cái quang cầu đã được ngưng kết.
Bảy đạo thân ảnh mới vừa định khép lại hướng vào phía trong, lập tức bị bắn ngược ra giống như bị điện giật. U Thần phản ứng quả thật rất nhanh, cũng trong nháy mắt khi bảy đạo thân ảnh của hắn bay ra ngoài, một cột sáng khổng lồ có đường kính đạt tới hai thước chợt dâng lên. Lục mang tinh trận! Công kích, uy lực khống chế cực kỳ cường đại, nhưng nhất định phải dự đoán và khống chế được công kích của đối thủ, là kỹ năng công kích.
Mặc dù bây giờ nàng không có phối hợp với Hoắc Vũ Hạo, nhưng nàng vẫn là Vương Đông Nhi cường đại nha.
U Thần hiển nhiên không thể duy trì bảy đạo thân ảnh kia trong thời gian dài được, sau khi bắn ngược, bảy đạo thân ảnh trong nháy mắt hợp nhất. Ngay sau đó, hắn đã thấy được một quang nhận phô thiên cái địa cuốn về phía hắn.
Hồn kỹ thứ ba của Vương Đông Nhi, Điệp Thần Trảm.
Lần này Điệp Thần Trảm không còn là tập trung công kích một điểm nữa, mà là chợt phân tán thành 108 đạo quang nhận, dưới sự khống chế của Vương Đông Nhi, giống như là một tấm lưới khổng lồ bay thẳng đến U Thần.
Thân hình của U Thần trong nháy mắt nổ tung, vào lúc này, chỉ có lui về phía sau thì hắn mới có thể tránh được. Có tốc độ cao cùng công kích cực mạnh thì lực phòng ngự của hắn sẽ không mạnh như vậy. Tuyệt đối không muốn bị đối thủ lấy mạng mình. Trên thực tế, hắn giống như là một Thích Khách, am hiểu nhất chính là ẩn giấu ở trong bóng tối, bất chợt bộc phát sẽ cho người ta một kích trí mạng.
Bất quá, đây là thi đấu, ở trên sân thi đấu thì không có chỗ nào để ẩn núp. Trong khi lui về phía sau thì mấy cái tàn ảnh kia đã lại nhanh chóng bị kéo ra ngoài.
Vương Đông Nhi không có đuổi theo hắn, hai tay chỉ làm ra một cái động tác nâng lên hướng về phía trước.
U Thần một mực quan sát nàng, khi thấy hai tay của nàng vừa nhấc lên, cơ hồ là theo bản năng đột nhiên búng lên như cá nhảy sang một bên.
Quả nhiên có cột sáng chợt dâng lên trên con đường hắn dự định chạy trốn, lại là lục mang tinh trận. Mặc dù U Thần phản ứng nhanh, nhưng dự đoán của Vương Đông Nhi cũng hết sức chính xác. Chỉ cần một cái dâng lên, đã tiêu diệt mất hai đạo tàn ảnh của hắn. Khiến cho thân thể của U Thần khẽ run một chút. Khí thế nhất thời kém đi vài phần. Ngay sau đó hắn liền thấy hai tay của Vương Đông Nhi lại một lần nữa làm ra động tác nhấc lên. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Lục mang tinh trận chẳng những có năng lực công kích và khống chế cực mạnh, quan trọng hơn chính là nó là một kỹ năng cường đại có thể phóng ra liên tục. Là Hồn kỹ thứ tư của Vương Đông Nhi, bản thân nó có uy lực vượt qua năm ngàn năm. Chỉ bất quá ngoài mặt không hiển hiện ra mà thôi.
Mắt thấy hai tay của nàng lần nữa nhấc lên, dưới sự kinh hãi, U Thần lập tức làm ra một cái lộn nhào. Nhưng mà trong khoảng khắc hắn lộn nhào, đã thấy trên mặt Vương Đông Nhi toát ra một nụ cười giảo hoạt. Hai tay của nàng lại dừng lại một chút ở trên không trung. Ngay sau đó, U Thần đã thấy thân thể của mình đụng vào một đạo kim quang mới vừa dâng lên.
Không hề do dự, một tầng quang bọc màu vàng chợt bộc phát ra từ trên người U Thần. Hắn làm sao dám để lục mang tinh trận của Vương Đông Nhi trúng vào mình. Vô địch hộ tráo cũng không phải là độc quyền của Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện, tông môn của họ cũng có. Trong lúc vô địch hộ tráo xuất hiện, trong nháy mắt, hắn đã bị lục mang tinh trận ôm trọn.
Không kịp đi cảm thụ hồn lực đang nhanh chóng tiêu hao trong cơ thể mình. Mũi chân điểm một cái ở trên mặt đất, U Thần đã bạo phát ra tốc độ lớn nhất của mình. Lần này, hắn xuất ra được đến chín đạo tàn ảnh, chạy thẳng tới Vương Đông Nhi. Hắn muốn dựa vào thời gian ngắn ngủi của vô địch hộ tráo này liên tiếp phát ra công kích mạnh nhất về hướng Vương Đông Nhi. Chỉ có như thế, hắn mới có khả năng chiến thắng.
Sau khi đạo lục mang tinh trận thứ ba dâng lên, Vương Đông Nhi đã động, hai cánh Quang Minh Nữ Thần Điệp ở sau lưng đột nhiên vỗ mạnh, thân thể của nàng bay lên. Điệp Thần Chi Quang tựa như mưa sao băng oanh kích đối thủ có tốc độ cao kia.
Cùng lúc đó, ở trong tay nàng xuất hiện một trọng pháo, hồn đạo pháo. Thân pháo màu trắng bạc có hình giọt nước cực kỳ đẹp. Khẩu pháo rất lớn, chiều dài đạt tới một thước rưỡi, đường kính cũng có khoảng hai mươi phân. Khiêng ở trên bả vai Vương Đông Nhi, nhìn qua có mấy phần mùi vị rất bạo lực.
Tốc độ của U Thần đúng là rất nhanh, thân ở trên không trung, hắn đã cố hết sức để né tránh những Điệp Thần Chi Quang. Có vô địch hộ tráo bảo vệ, Điệp Thần Chi Quang dĩ nhiên không thể đả thương được hắn, nhưng những Điệp Thần Chi Quang lại có thể ngăn cản tốc độ của hắn hắn, sau khi bị trúng phải, tốc độ sẽ phải giảm bớt một phần.
Thông qua mấy lần giao phong trước đó, U Thần đã rõ ràng cảm giác được, thực lực của tên Hồn Đế của Đường Môn này cực mạnh, hồn lực không chỉ cao hơn một bậc so với mình. Một khi bị đối phương ổn định trận tuyến, như vậy mình nhất định sẽ thua, không cần phải nghĩ. Cầu phú quý trong nguy hiểm, thời gian khi mở vô địch hộ tráo chính là cơ hội cuối cùng của hắn.
Mắt thấy khoảng cách với Vương Đông Nhi càng ngày càng gần . Hắn không do dự nữa, Hồn Hoàn thứ năm trên người chợt sáng lên, cùng lúc đó, đôi gai nhọn ở trong tay sáng lên một đạo quang mang màu trắng xám. Gai nhọn dài chừng nửa thước, vô cùng sắc bén, thậm chí còn mang theo thanh âm “ong ong”.
Đây là những lưỡi dao chấn động với tần số cao, công kích của nó không thuộc về bất kỳ nguyên tố nào. Lấy chấn động lực làm thủ đoạn phá hoại, đặc biệt được nhằm vào Quang Thần Phụ Thể đã từng được sử dụng ở trận đấu trước của Vương Đông Nhi. Không chỉ có Đường Môn nghiên cứu đối thủ, biểu hiện xuất sắc của bọn họ cũng khiến cho tất cả đối thủ đều nghiên cứu bọn họ.
Mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất, toàn bộ chín đạo tàn ảnh ở sau lưng của hắn cũng đuổi theo lên, rối rít dung nhập vào trong thân thể của hắn. Vào giờ khắc này, cả người U Thần lại trở nên trong suốt, giống như là biến thành linh hồn vậy, tốc độ trong nháy mắt tăng lên gấp đôi. Quang mang của vô địch hộ tráo tăng lên tới trạng thái mạnh nhất, thân gai hợp nhất, tựa như một tia chớp phóng thẳng tới Vương Đông Nhi.
Gai U Hồn. Vũ hồn của hắn và Nana có chút giống nhau, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau. Vũ Hồn của Nana có khuynh hướng né tránh công kích vật lý, còn hắn thì đi theo hướng khác, thông qua u hồn để tăng cường tốc độ và lực phá hoại của mình. Hồn kỹ thứ năm này chính là một kích mạnh nhất của hắn, lại phối hợp với hồn đạo khí cấp sáu, cho dù là cường giả cấp bậc thất hoàn Hồn Thánh cũng rất khó khăn chiếm ưu thế khi đối kháng chính diện.
Hồn lực ba động cường đại trong nháy mắt bắn ra khiến cho không khí trong quá trình thân thể của hắn đâm xuyên qua phảng phất cũng bị rạch ra. Ở xung quanh của hắn không ngừng xuất hiện những cái khe nhỏ.
Dưới tình huống sinh mạng đang gặp phải nguy hiểm khổng lồ, Vương Đông Nhi lại cười. Không sai, nàng cười, hơn nữa cười vô cùng thong dong.
Ngay sau đó, mọi người đã nghe được một tiếng nổ mạnh vang lên.
Trọng pháo trên bả vai của Vương Đông Nhi chợt nổ mạnh. Một đoàn ngân quang mãnh liệt trong nháy mắt nổ tung trên không trung, đạn chấn động, không, nói chính xác hơn thì hẳn là đạn chấn động tổ hợp với bạo liệt đạn. Trong nháy mắt xuất hiện lực nổ mạnh chẳng những cản trở đối thủ. Đồng thời, cũng đẩy thân thể của Vương Đông Nhi bay ra ngoài.
Tốc độ bộc phát của Gai U Hồn thật sự là quá nhanh, cho dù đã bị cản trở một chút, nhưng cũng còn nhanh hơn so với việc Vương Đông Nhi mượn sức giật của hồn đạo pháo bay ngược về sau, mắt thấy hắn đã gần đuổi kịp Vương Đông Nhi .
Vương Đông Nhi khẽ mỉm cười, hai cánh sau lưng chợt thu liễm, trong tay phải, hắc quang chợt lóe. Đã có thêm một thanh chùy. Một thanh trọng chùy toàn thân ngăm đen, không chút nào bắt mắt, nhưng sau khi xuất hiện liền làm không khí chợt trở nên ngưng trọng.
Một cái hào quang đen nhánh dân lên từ dưới chân của Vương Đông Nhi, ngay sau đó, nàng đem chùy chắn trước người của mình.
“Ầm!” Trong thanh âm giòn tan, tốc độ bay ngược ra sau của Vương Đông Nhi lại lần nữa gia tốc, nàng chỉ hơi chấn động một chút thì đã khôi phục bình thường. Còn tốc độ đâm tới nhanh nhất của Gai U Hồn cũng đã kết thúc, nhanh chóng xoay mình rơi xuống, U Thần chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Đông Nhi bay ngược ra sau, kéo xa khoảng cách với mình.
Đây, rốt cục đây là năng lực gì? Song sinh vũ hồn? Lúc này U Thần ngoại trừ trợn tròn mắt ra, hắn không nghĩ ra được cái từ ngữ nào khác. Sau đó hắn đã thấy, khi mới vừa rơi xuống đất, thân thể mềm mại của Vương Đông Nhi xoay chuyển, sau đó đột nhiên làm ra một cái động tác ném mạnh. Thanh chùy đen như mực trong tay của nàng đã xoay tròn và bay ra với tốc độ cao, phóng thẳng tới phương hướng của hắn. Sau đó hai tay của nàng mở ra hai lần, đồng thời làm ra một cái động tác bắt và chụp.
Lúc này, vô địch hộ tráo trên người của U Thần đã biến mất, mới vừa thi triển xong hồn kỹ thứ năm, hắn cũng đang lúng túng khi chưa hồi lực.
Hắn biết, trận đấu này mình không thắng được, hiện tại điều mà hắn muốn làm, chính là cố hết sức trì hoãn một ít thời gian, tiêu hao thêm một chút hồn lực của tên Hồn Đế ở trước mặt.
Trong lúc hắn đang muốn né tránh, hắn hoảng sợ khi thấy ở trên mặt đất hai bên thân thể của mình sáng lên một cái quang hoàn màu vàng có đường kính hai thước. Không chỉ có như thế, ngay cả sau lưng cũng có. Nói cách khác, ở trong phút chốc, căn bản hắn không thể né về ba phía bên trái, bên phải và phía sau. Mà trong nháy mắt khi hắn do dự, thanh chùy đen như mực cũng đã đến từ phía chính diện.
Bất đắc dĩ, U Thần chỉ đành phải giơ đôi tay gai nhọn hoắc lên nghênh đón.
Khóe miệng của Vương Đông Nhi xuất hiện một nụ cười lạnh, “Lực lượng, không chỉ mình Vương Thu Nhi có, ta cũng có vậy.”
“Oanh___” Trong tiếng nổ vang, chỉ thấy thân thể của U Thần chợt bay ngược về sau, trong khi hắn bay ngược về sau, một vài vòng lục mang tinh trận ở sau lưng của hắn trong nháy mắt vọt lên, đem thân thể của hắn mạnh mẽ bắt bỏ vào trong tia sáng, đem vào giữa không trung.
Thanh chùy màu đen một lần nữa trở lại trong tay của Vương Đông Nhi, bên chỗ lúc trước của U Thần, hai cái gai nhọn sắc bén đã rơi xuống mặt đất.
Đây chính là đệ nhất khí vũ hồn, Hạo Thiên Chùy!
Thuần Túy Lực Lượng Khí Vũ Hồn, ngay từ vạn năm trước đây đã được khen là một trong sáu vũ hồn mạnh nhất thời đó. Cũng là vũ hồn thứ hai của Vương Đông Nhi. Cũng là thực lực chân chính của nàng.
Khi thấy Vương Đông Nhi dùng Hạo Thiên Chùy, hơn nữa thấy trên Hạo Thiên Chùy xuất hiện Hồn Hoàn màu đen, đừng nói đối thủ, ngay cả Hoắc Vũ Hạo cũng kinh hãi, ngay cả hắn cũng không biết, Vương Đông Nhi đã thêm một cái hồn hoàn cho vũ hồn thứ hai của mình. Hơn nữa còn đánh bại đối thủ khi không có sử dụng hồn kỹ của nó.
Đây chính là thực lực! Thực lực của một Hồn Đế trong nội viện của học viện Sử Lai Khắc.
“Ngừng!” Trịnh Chiến kịp thời xuất hiện ra ở trước mặt Vương Đông Nhi, không để cho nàng tiếp tục truy kích nữa. U Thần đã bị lục mang tinh trận hoàn toàn bắt được, chẳng những hồn lực tiêu hao thật lớn, hơn nữa căn bản cũng không thể ra dấu hiệu được. Trận đấu này đã kết thúc.
” Trận đầu tiên, Đường Môn thắng.” Trịnh Chiến hết sức công chính tuyên bố kết quả. Sau đó ánh mắt của hắn nhìn Vương Đông Nhi lại có thêm vài phần cung kính.
“Ngươi xuất thân từ Hạo Thiên Tông?” Trịnh Chiến thấp giọng hỏi.
Vương Đông Nhi liếc hắn một cái, đối với người của Nhật Nguyệt đế quốc, nàng luôn luôn không có hảo cảm,” Thì ra Nhật Nguyệt đế quốc các ngươi cũng biết Hạo Thiên Tông!”
Trịnh Chiến cảm giác được đối phương rõ ràng toát ra địch ý, có chút bất đắc dĩ nói: “Tại sao Nhật Nguyệt đế quốc thì không thể biết Hạo Thiên Tông? Thật không nghĩ tới được, ở chỗ này có thể thấy được hậu nhân của cố nhân. Ta từng biết một người trong Hạo Thiên Tông. Hẳn là trưởng bối của ngươi. Đợi sau khi đại tái kết thúc, ta lại tìm ngươi hàn huyên một chút.”
Vương Đông Nhi vừa nghe được hắn biết người của Hạo Thiên Tông, sắc mặt nhất thời hòa hoãn xuống, gật đầu một cái, lấy ra bình sữa bắt đầu khôi phục hồn lực của mình.
Trận này thật ra nàng thắng cũng không nhẹ nhàng gì. Bàn về thực lực, nàng mạnh hơn đối thủ rất nhiều, nhưng năng lực của U Thần khiến nàng không thích. Loại đối thủ hoàn toàn theo đuổi cực hạn công kích như vậy, một cái sơ sót, vạn nhất bị hắn đánh lén, như vậy, cục diện có thể bị nghịch chuyển. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Vương Đông Nhi không cho hắn có thêm cơ hội nữa, thà rằng bại lộ vũ hồn thứ hai của mình cũng phải nhanh chóng kết thúc trận đấu.
Lục mang tinh trận kết thúc, U Thần một lần nữa rơi trên mặt đất, toàn thân đã bị quang minh hỏa diễm đốt cháy thành từng mảnh nám đen. Sắc mặt thì càng khó coi muốn chết. Nhưng cho dù nói như thế nào, cuối cùng cũng không có bị thương quá nghiêm trọng. Có chút sợ hãi nhìn Vương Đông Nhi một cái, lúc này mới đi xuống sân thi đấu.
Vương Đông Nhi không thích phương thức chiến đấu của hắn, thì làm sao hắn thích phương thức chiến đấu của Vương Đông Nhi được? Cái thứ lục mang tinh trận có thể hiện ra bất cứ lúc nào và bất kỳ vị trí nào chính là thứ làm hắn nhức đầu nhất. Nhất là sau khi bị lục mang tinh trận bao phủ, hắn lại càng thống khổ muốn chết. Lục mang tinh trận đó chẳng những có quang minh hoả diễm cực mạnh, lại còn có thể hạn chế năng lực rất lớn, thân ở trong đó, giống như là bị vậy trong ao đầm. Dưới tình huống tu vi của mình không bằng Vương Đông Nhi, hắn muốn thoát ra cơ hồ là chuyện không thể nào.
“Người tiếp theo.” Vương Đông Nhi chuyển hướng về phía Minh Ngọc Tông, ánh mắt lạnh lùng trực tiếp quét về phía tên đội trưởng thần bí của bọn họ. Tên này mới vừa rồi lại dám ngang nhiên nghênh mặt với Vũ Hạo. Trong nội tâm nàng đã sớm nổi lửa, ước gì tên đội trưởng kia sẽ lên đài khiêu chiến mình.
Bất quá, tên đội trưởng của Minh Ngọc Tông lộ ra vẻ rất tỉnh táo, ngay cả đội viên của bọn họ cũng như thế, cũng không có quá mức để ý đến thất bại của trận đấu thứ nhất.
Đội trưởng ngồi thẳng bất động, cũng không có bất kỳ chỉ thị nào, một đạo thân ảnh chợt đứng lên từ khu đợi chiến của Minh Ngọc Tông, “Sưu” một cái, đã lên sân thi đấu.
Người này vừa lên sân thi đấu, Vương Đông Nhi đã sửng sốt một chút. Bởi vì bộ dáng của đối thủ thực sự có chút kỳ quái. Lúc trước tên đội viên này của Minh Ngọc Tông vẫn luôn cúi đầu, biến mất trong sự che chở của những đội viên khác, không thể thấy được, nhưng lúc này khi vừa nhìn thấy hắn thì cũng rất dễ dàng khiến cho người ta lưu lại ấn tượng khắc sâu.
Đây là một tên thanh niên có làn da tái nhợt, sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào, cả người cũng có cảm giác ốm yếu. Một mái tóc không quá dài lại dùng một chút đồ đặc thù búi cao lên. Ánh mắt màu nâu nhạt lạnh như băng. Lưng có chút còng, vóc người cũng rất gầy, nhưng vóc dáng rất cao. Cánh tay rất dài, đung đưa nhẹ ở hai bên thân thể. Mới vừa lên sân thi đấu đã làm cho người ta có cảm giác u ám.
Nếu như người này hiện ra ở trong chiến đội của Thánh Linh Tông, tuyệt đối không cần phải hóa trang.
Trịnh Chiến nhìn tên thanh niên của Minh Ngọc Tông này, trầm giọng nói: “Hai bên xưng tên.”
“Đường Môn, Vương Đông Nhi.”
“Minh Ngọc Tông, A Đức.” Thanh âm của tên thanh niên Minh Ngọc Tông này rất quái lạ, cực kì nhỏ, hết sức vang xa. Nhưng lại hết lần này tới lần khác khiến cho người ta có cảm giác rất mạnh mẽ, hoàn toàn tương phản với khí tức âm trầm trên người hắn.
“Lùi ra sau, chuẩn bị thi đấu.”
Vương Đông Nhi không nóng nảy một chút nào, trong tay vẫn còn cầm lấy bình sữa, mượn khoảng thời gian ngắn ngủi này khôi phục hồn lực mà lúc trước đã tiêu hao. Hai bên riêng rẽ lui về phía sau, đến mép sân thi đấu, dối diện lẫn nhau.
Mặc dù thị lực của Vương Đông Nhi không nhạy cảm giống như Linh Mâu của Hoắc Vũ Hạo, nhưng nhãn lực cũng vô cùng tốt. Nàng kinh ngạc phát hiện, khi mình nhìn lại A Đức, hai màu mắt của tên thanh niên Minh Ngọc Tông này đột nhiên thay đổi, vốn dĩ là màu nâu nhạt lạnh như băng chợt trở nên nóng rực, giống như là trong nháy mắt bị máu tươi nhuộm đỏ vậy, đỏ rừng rực, nhìn qua hết sức kinh người.
“Trận đấu bắt đầu.” Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến vung tay phải xuống, tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Đối thủ bên kia trong nháy mắt đã hành động, mũi chân điểm nhẹ ở trên mặt đất một cái, A Đức trong nháy mắt nhảy lên giống như là không có chút sức nặng nào, một tầng hồng quang nhàn nhạt đã phát ra từ trên người của hắn, đồng thời, một đôi cánh khổng lồ đã nhô ra từ phía sau lưng, Phi Hành Vũ Hồn.