Quân tiên phong ở hai bên xông lên chiến đấu.
Chiến tranh bắt đầu rồi.
Cố Thanh Sơn đứng nhìn từ xa, cảm nhận rõ ràng một ý nghĩ đang ầm ầm sống dậy.
Vô vàn khúc ca bi thương cho các anh hùng, xuất hiện trong từng khoảnh khắc.
Gã mặc áo đen giơ lá bài lên, áy náy.
“Không biết anh có chịu nổi cường độ chiến tranh như thế này không, vì nếu muốn trở thành Quỷ Vương thì phải bước vào giấc mơ kế tiếp này, chứng kiến buổi sơ khai của thời đại đó.”
“Đây là ải thứ hai?”
“Phải.”
“Thế đi thôi.”
Cố Thanh Sơn giơ tay lên chạm vào lá bài.
Cố Thanh Sơn chạm vào lá bài.
Gã đàn ông mặc áo bào đen gõ gõ bàn quầy bar, bảo với hắn: “Đây là cảnh trong mơ của tôi và anh, nhưng kế tiếp anh sẽ bước vào giấc mơ của người khác.”
“Vào rồi thì tôi phải làm gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Khi anh đã bước vào, anh thay thế người ta rồi dùng danh nghĩa của người đó để đi tìm lối vào giấc mơ tiếp theo.”
“Còn cảnh trong mơ khác nữa à?”
“Tất nhiên nếu anh không thể từ giấc mộng kế tiếp này tiến vào giấc mộng sắp tới khác thì anh sẽ bị loại bỏ.”
“Có nhắc nhở gì không?”
“Đây là thất bại lớn của Hoàng Tuyền, anh hãy cho tôi xem xem, anh làm cách gì để đối phó với nó?”
Gã áo bào đen vừa dứt lời, một luồng ánh sáng phát ra từ trong lá bài, bao phủ lấy Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn chợt ngẩn ra.
Khung cảnh thay đổi.
Quán bar biến mất.
Trời xanh mây trắng hiện ra.
Lá cờ đỏ thẫm tung bay phấp phới trong làn gió.
Cố Thanh Sơn nhận ra mình đang đứng trên đỉnh một ngọn núi.
Dõi mắt nhìn về nơi xa, chỉ toàn là những dãy núi nhấp nhô, kéo dài không ngớt.
Ở điểm cuối tầm mắt là một tòa thành thị, tỏa ra ánh sáng rực.
Ánh sáng của trăng sao vây quanh nó.
Cố Thanh Sơn nhìn tòa thành đó, trong đầu bỗng hiện lên những dòng thông tin.
Thiên giới, Thánh thành.
Hắn nhìn lại bản thân.
Bộ giáp màu đen đại diện cho Hoàng Tuyền, dù có nặng nề nhưng vẫn toát lên sức mạnh tuyệt vời.
Hắn vẫy tay.
Một lực phát ra từ cánh tay rồi hòa vào cơ thể hắn, tăng cường sức mạnh của hắn lên mấy lần.
Cố Thanh Sơn chưa từng thấy bộ giáp nào mạnh như vậy.
Ký ức lại hiện lên một khung cảnh.
Nhờ vào sự kiêu hãnh, dũng mạnh, thiện chiến, lập được nhiều công hiển hách mà Quỷ vương đã ban cho hắn bộ giáp đen này.
Bộ giáp này được Quỷ vương cất kỹ vô cùng, chẳng thấy khi nào lấy ra.
Cả Hoàng Tuyền cũng chỉ có duy nhất bộ giáp đen này thôi.
Cố Thanh Sơn xem xét vũ khí cầm trong tay, là thanh đao dài màu đen.
Trên đao có khắc chữ.
“Tưóng, đại quỷ.”
Hóa ra hắn là quỷ tướng đứng hàng đầu tiên.
Cố Thanh Sơn khua trường đao.
Uy lực của thanh trường đao này cũng rất bình thường.
Có điều theo cái khua đao của hắn mà trí nhớ lúc trước dần dần ùa vào trong não.
Cố Thanh Sơn cảm ứng được điều bất thường, lập tức kiểm tra vật phẩm tùy thân của mình.
Tất cả đồ đạc tùy thân đã biến mất.
Trên người hắn chỉ có đồ của quỷ tướng này, còn kiếm Triều âm, túi hương bảy màu, túi đựng trang bị lẫn vật phẩm đều không thấy đâu cả.
Lục Giới Thần Sơn kiếm dâu rồi?
Ùynh!
Theo ý nghĩ của hắn, trường kiếm như ánh nước lơ lửng trước mặt hắn.
Cố Thanh Sơn bỏ đao xuống, cầm Lục Giới Thần Sơn kiếm lên.
Cầm kiếm trong tay, lòng Cố Thanh Sơn bỗng thấy yên tâm.
Thật là kỳ lạ, mọi thứ của mình đều không thấy, chỉ duy thanh kiếm này là còn tồn tại ở đây.
Đang suy nghĩ thì một nữ tử mặc áo xanh sắp xuất hiện từ thân kiếm.
Sơn Nữ.
“Cô có biết tại sao đồ của ta đều không thấy đâu không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Giấc mộng này theo một quy luật vô cùng đặc biệt, chúng khiến ý thức của ngài nhập vào một thân xác còn thể linh hồn của ngài vẫn đang ở quán bar uống rượu.” Sơn Nữ nói.
“Đến cả ta cũng chỉ còn mỗi ý thức, vậy sao cô đến được đây?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Pháp tắc ngăn cản loạn kiếp hình thành nên ta nên mấy cái quy luật kia ta đều tránh được, chúng cũng không dám quấy nhiễu ta.” Sơn Nữ từ tốn giải thích.
Vừa dứt lời, giao diện Chiến thần lập tức hiện lên những dòng chữ nhỏ như đom đóm.
[Ngài đã vừa biết dược thần thông khí linh thứ hai của Lục Giới Thần Sơn kiếm: Đoạn pháp] [Đoạn pháp: Hàng vạn hàng nghìn thế giới, mọi quy luật đều không thể tác động tới kiếm.]Bấy giờ tiếng kèn ông ông phía dưới mặt đất đang liên tục vang lên.
Cố Thanh Sơn nhìn xung quanh.
Khắp nơi là đội quân giáp đen, dồn dập bùng nổ tiếng hoan hô.
Trong lòng Cố Thanh Sơn bỗng nhận ra một điều.
Hoàng Tuyền thắng Thiên giới, A Tu La, Ác Quỷ, Thú Vương đã tấn công cứ điểm cốt lõi của Thiên giới.
Quỷ Vương cũng rời khỏi Hoàng Tuyền, đến Thiên giới gặp mặt các chư thần.
… Tất cả thần linh đều đầu hàng.
Cố Thanh Sơn nhìn những người xung quanh.
Tất cả người chết đều cười rất vui vẻ.
Chinh chiến đã lâu, cuối cùng cũng đến thời khắc chào mừng chiến thắng rồi.
Lòng Cố Thanh Sơn có cảm giác là lạ.
“Sơn Nữ, thời Thượng cổ không phải Quỷ vương thất bại à?”
“Phải, tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.”
“Trước đây, cô không gia nhập chiến đấu à?”
“Năm ấy bọn ma quỷ biết sử dụng kiếm không hợp với tâm ý ta nên ta không muốn trở thành binh khí của bọn họ, thế mới không ra chiến trường.”
“Ra là vậy.”
Cố Thanh Sơn bừng tỉnh, không hỏi thêm điều gì.
Với Cố Thanh Sơn và Sơn Nữ mà nói chuyện này hết sức bình thường.
Kiếm tu sẽ lựa chọn kiếm khí phù hợp nhất với bản thân.
Thần kiếm có khí linh cũng sẽ chọn chủ nhân cho mình.
Mối quan hệ giữa kiếm tu và kiếm khác hẳn với những tình cảm thế tục ngoài kia.
Họ cùng ý chí, cùng có con đường cho riêng mình.