-Có điều những đạo lý này có nhiều người nghe có thể hiểu được, nhưng muốn làm được e rằng rất khó a?
Hàn Mạc gật đầu, nói:
-Lời thánh nhân nói chỉ là để tạo dựng hình mẫu lý tưởng. Nếu ai cũng có thể làm được, thì khắp nơi đều đã là thánh nhân, không có người phàm tục rồi!
-Vậy ngươi là thánh nhân hay người phàm tục?
Hàn Mạc khẽ mỉm cười:
-Người phàm tục, ta là người cực kỳ phàm tục!
-Ngươi đã hiểu những đạo lý này, vì sao không làm thánh nhân?
Đại Tế Ti dịu dàng nói:
-Nếu là thánh nhân, được người người sùng kính, người người thi lễ, chẳng phải là tốt lắm sao?
Hàn Mạc lắc đầu:
-Thánh nhân khó làm!
Đại Tế Ti lập tức hỏi:
-Tại sao nói thánh nhân khó làm?
Hàn Mạc biết vị Đại Tế Ti này thực tế chính là thánh nhân ở Phong Quốc, hắn không thể tuỳ tiện nói năng được, liền cung kính nói:
-Tiểu nhân không dám nói bừa!
Đại Tế Ti dịu dàng nói:
-Ngươi cứ nói đi đừng ngại, nơi này chỉ có ta và ngưoi. Nói sai cũng không sao, ta không trách ngươi!
Hàn Mạc nói:
-Nếu tiểu nhân có nói bừa, xin Đại Tế Ti đừng trách tội!
-Ngươi nói đi!
-Thánh nhân khó làm. Đạo lý này rất đơn giản!
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
-Nếu muốn đạt đến mức thánh nhân sẽ phải vất vả hơn người phàm tục gấp trăm lần. Lúc nào cũng phải lấy tiêu chuẩn đạo đức trói buộc bản thân, người phàm tục muốn bước vào hàng ngũ thánh nhân ắt sẽ gặp phải vô số gian khổ. Cho dù nhiều người muốn làm thánh nhân, nhưng bước qua được những gian khổ, đạt được tiêu chuẩn thánh nhân chẳng có được bao nhiêu người. Chính vì vậy mới nói, người phàm tục khó làm thánh nhân. Giải thích theo một cách khác thì trở thành thánh nhân thực sự thật vô cùng gian nan!
Đại Tế Ti không nói gì, dường như chờ Hàn Mạc giải thích tiếp.
Hàn Mạc trầm ngâm một chút, rồi nói:
-Muốn đạt tới địa vị thánh nhân, nhất định không bao giờ được buông thả dù chỉ một chút, bởi vì không biết khi nào sẽ có một vết nhơ, kéo thánh nhân từ vị trí tối cao rơi xuống, bị người đời phỉ nhổ. Thánh nhân sau khi bị dính bùn nhơ nhất định sẽ đả kích, đó là chuyện người phàm tục không thể tưởng tượng nổi. Cho nên người làm thánh nhân luôn phải giữ gìn thanh danh, hoặc thật sự là người đạo đức, cao thượng, hoàn mỹ đến mức không kẻ nào bắt bẻ được, hoặc bắt buộc phải làm một số chuyện che giấu những việc bẩn thỉu. Bất kể là con đường nào đều vô cùng vất vả. Chính vì thế mới nói, quá trình trở thành thánh nhân đã rất khó, mà sau khi trở thành thánh nhân muốn giữ gìn địa vị bản thân càng thêm khó. Ít ra theo tiểu nhân nghĩ thì, tất cả các thánh nhân cho dù được người đời sùng kính, được người lễ bái, nhưng chắc chắn không vui vẻ. Mà tiêir nhân là người thường, trải qua bao chuyện thường tình của nhân gian, có đắng cay có ngọt bùi, ngược lại lại cảm thấy thoải mái hơn!
Hắn một lần nói cho bằng hết, khoanh tay đứng đó, không nói gì nữa.
Một lát sau, mới nghe Đại Tế Ti thở dài một tiếng, nói:
-Không thể ngờ được, ngươi lại hiểu được nỗi khổ của con người!
Hàn Mạc nghe giọng nói của nàng đầy tâm sự, chỉ có thể trả lời:
-Tuy nhiên đây chỉ là lời nói xằng, Đại Tế Ti xin đừng trách. Nếu không có chuyện gì, tiểu nhân xin cáo lui!
Đại Tế Ti lập tức nói:
-Khoan đã!
-Đại Tế Ti còn gì muốn chỉ bảo?
Đại Tế Ti trầm ngâm một chút, rồi nói:
-Khánh Quốc các ngươi là một quốc gia lễ nhạc, lại tự xưng là nước về lễ nghi, văn nhân mặc khách có ở khắp nơi, thi thư nhiều. Ta lại hỏi ngươi, ở Khánh Quốc của ngươi có thứ sách nào nói về nỗi khổ của con người?
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, chậm rãi nói:
-Đại Tế Ti, ta đọc sách không nhiều lắm, nhưng có nghe người ta nói, cái gọi là biển khổ, bảy vị đắng trong cuộc đời con người, chính là sinh, lão, bệnh, tử, yêu rồi phải chia xa, oán giận, cầu mà không được. Bảy vị đắng trong lòng người không biết Đại Tế Ti muốn nói đến loại nào?
Dừng một chút, hắn lắc đầu:
-Bảy vị đắng này cũng có sách ghi lại cách giải đắng, tuy nhiên thứ cho tiểu nhân mạo muội, thứ sách giải đắng này không thích hợp với Đại Tế Ti!
Bóng dáng Đại Tế Ti lúc này đã tiến lại gần hơn, cách Hàn Mạc chỉ một bức bình phong. Xuyên qua bức bình phong, Hàn Mạc có thể thấy rõ ràng vị Đại Tế Ti này đang mặc một chiếc áo bào màu trắng thuần khiết, che kín toàn thân, đầu cũng đội mũ chùm. Đại Tế Ti đứng đó, Hàn Mạc chỉ có thể nhìn thấy bóng người, vẫn chưa được nhìn thấy gương mặt của nàng.
-Thứ sách giải đắng ngươi nói là sách như thế nào?
Đại Tế Ti bình tĩnh hỏi:
-Vì sao lại không thích hợp với ta?
Hàn Mạc nói:
-Phong Quốc là quốc gia thờ phụng xà thần, xà thần phù hộ cho con dân của Phong Quốc, cũng là phù hộ cho Đại Tế Ti. Mà ở nước của ta, sách giải đắng kia là kinh Phật, cho nên không thích hợp với Đại Tế Ti!
-Kinh Phật?
-Đúng vậy!
Đại Tế Ti nhẹ nhàng cười:
-Quả nhiên là không thích hợp với ta, có điều hôm nay được nghe ngươi nói, ta cảm thấy rất vui!
-Không dám!
Hàn Mạc chắp tay nói:
-Đại Tế Ti quá khen!
Đại Tế Ti nhẹ chân bước, từ sau bức bình phong đi ra, đứng trước mặt Hàn Mạc, thấp giọng nói:
-Tranh luận hôm nay cho thấy ngươi cũng là người có kiến thức. Ta mới đọc qua “Đạo Đức Kinh”, còn có rất nhiều chỗ không hiểu. Ngày sau còn muốn nhờ ngươi chỉ điểm thêm!
Hàn Mạc chắp tay nói:
-Đại Tế Ti đã cất nhắc rồi. Tiểu nhân thật sự không biết nhiều lắm, không dám nói đến chuyện chỉ điểm. Đại Tế Ti nếu thật muốn học, ở Trung Nguyên có rất nhiều nhân sĩ tinh thông “Đạo Đức Kinh”, người có thể mời bọn họ đến để nghiên cứu!
-Bọn họ chỉ là những người mưu cầu danh lợi thôi.
Đại Tế Ti thản nhiên nói:
-Nhưng thật ra những lời ngươi giải thích hôm nay khiến ta rất thích thú!
Hàn Mạc chỉ cảm thấy giọng nói của nàng vô cùng dịu dàng, quyến rũ, gần ngay trước mắt, hắn không kìm được khẽ ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Đại Tế Ti một cái. Vừa nhìn, Hàn Mạc đã biến sắc, cả người ngây ngốc, tựa như bị sét đánh, trợn tròn mắt.
Hắn ngàn vạn lần không ngờ vị Đại Tế Ti này quả thực là người quen!