Mục Trần khẽ cười, ánh mắt thích thú nhìn đĩa ngọc trong tay:
– Thì ra đây là nguyên nhân Tần Phong có thể sử dụng linh lực, chính là nhờ linh trận khắc trong thứ này. Theo dự đoán của ta, linh trận trong này có hiệu năng ngăn cách sự quấy nhiễu linh lực trong cơ thể chúng ta từ Cấm linh trận. Chẳng biết linh trận này do ai khắc vào, xem ra Chúng Viện Minh cũng có Linh Trận sư rất lợi hại đó.
Mục Trần lẩm bẩm.
Nhưng là ai được nhỉ?
Mặc Ngư, Tần Phong và Lưu Hùng không giống một kẻ có thành tựu cao về mặt linh trận. Nếu vậy thì có lẽ phải là gã thủ lĩnh giấu mặt còn lại của Chúng Viện Minh.
– Đại tái linh viện quả nhiên tàng long ngọa hổ a.
Mục Trần cảm thán.
– Ngươi cũng là Linh Trận sư? Ngươi có thể khắc linh trận này không?
Ôn Thanh Tuyền hỏi, cảm giác không thể vận dụng linh lực rất khó chịu, nếu nàng sử dụng được thực lực của mình, trước đó nào có cần Mục Trần che chở?
Mục Trần nhìn chằm chằm vào hoa văn phức tạp trong đĩa ngọc, mỉm cười:
– Linh trận này rất ảo diệu, nhưng cấp bậc lại không cao, chỉ cần biết rõ trận đồ muốn bố trí nó cũng không khó. Hơn nữa linh trận này cũng không hoàn mỹ cho lắm.
– Vậy ngươi còn có thể cải tiến nó?
Ôn Thanh Tuyền nhíu mày.
– Vấn đề hẳn là không lớn.
Mục Trần cười nói bâng quơ, vẻ mặt khá kiêu ngạo. Thiên phú linh trận hắn rất tự hào, nói thế nào mẫu thân của hắn cũng là Linh Trận đại tông sư, nơi Đại Thiên thế giới này phải là nhân vật nổi tiếng hàng đầu. Bản thân lại là đứa con thân sinh của nàng, nếu hắn tầm thường thì khó mà xứng đáng.
– Tần Phong tặng chúng ta một lễ vật thật là tốt, nếu không chúng ta cứ thế tiến vào thì rất phiền phức.
Lạc Li cười khúc khích. Trước đó không ai nghĩ đám người Tần Phong lại còn có chiêu này.
Mục Trần gật đầu, tay cầm đĩa ngọc ngồi xuống.
– Chờ ta một chút.
Dứt lời, hai mắt khép hờ, hắn chú tâm cảm ứng những hoa văn phức tạp kia, ghi chép quỹ đạo vận chuyển của nó vào trí não.
Lạc Li và Thanh Tuyền cũng ngồi xuống. Đôi mắt lưu ly xinh đẹp hơi lưu động, Lạc Li khẽ khàng liếc nhìn những vết thương máu me trên người hắn.
Ôn Thanh Tuyền bên cạnh lại chăm chú nhìn Lạc Li. Dĩ nhiên trong mắt nàng ta, Lạc Li phải ưa nhìn hơn tên Mục Trần.
– Lạc Li…
Chợt nghĩ đến gì đó, thần sắc Ôn Thanh Tuyền hơi thay đổi.
– Hả?
Lạc Li quay lại.
– Ngươi là người Lạc Thần tộc? Có lẽ một thời gian nữa chính là nữ hoàng kế nhiệm Lạc Thần tộc?
Ôn Thanh Tuyền khẽ hỏi.
Lạc Li gật đầu xác nhận, ánh mắt ưu tư nhìn lại Mục Trần. Chẳng biết sắp tới chia tay, sau khi gặp lại hắn sẽ như thế nào.
– Tình hình Lạc Thần tộc dường như không ổn?
Ôn Thanh Tuyền hỏi han, có vẻ nàng cũng biết tin tức về Tây Thiên giới.
Lạc Li cười nói:
– Có lẽ đây chính là thời gian suy vong của Lạc Thần tộc. Nhưng không hề gì, ta sẽ cố gắng.
Ôn Thanh Tuyền nhìn nàng, do dự nói:
– Ngươi… có nghe nói về Tây Thiên Chiến Hoàng của Tây Thiên giới?
Lạc Li hơi rùng mình một cái, liếc nhìn Ôn Thanh Tuyền, gật đầu:
– Có thể so sánh với Võ Tổ, Viêm Đế, cường giả cự phách Tây Thiên Chiến Hoàng sao lại không nghe nói qua cho được.
– Ta nghe nói, hắn từng đề nghị che chở Lạc Thần tộc, chỉ là…
Ôn Thanh Tuyền nhẹ giọng thủ thỉ.
Lạc Li mỉm cười:
– Chỉ là muốn ta phải rời khỏi Tây Thiên giới. Gia gia từng đề cập với ta về việc này, nhưng ta nói với gia gia, một chủng tộc nếu cả sự tồn tại cũng cần phải có người khác che chở, thân phận hèn mọn đó không phải của chúng ta. Ta sẽ dốc sức thay đổi Lạc Thần tộc, nếu tộc ta tất vong, thì ta sẽ khiến những kẻ muốn diệt tộc phải ngọc nát đá tan.
– Chiến hoàng kia danh tiếng kinh sợ thế giới, nhưng hắn muốn ta rời khỏi Tây Thiên giới làm cái gì ta cũng không hứng thú.
Ôn Thanh Tuyền khẽ hỏi:
– Vì sao?
Lạc Li nhìn lại Mục Trần, mỉm cười:
– Bởi vì có người nói cho ta biết, một ngày nào đó sẽ trở thành cường giả cái thế… ta sẽ chờ hắn!
Ôn Thanh Tuyền cũng quay qua nhìn Mục Trần. Gã kia dã tâm thật không nhỏ.
– Chuyện này, phiền ngươi đừng nói cho Mục Trần.
Lạc Li khẩn khoản đề nghị.
Ôn Thanh Tuyền gật đầu. Nàng biết, Lạc Li không muốn tạo thành áp lực quá lớn cho Mục Trần. Dù sao Tây Thiên Chiến Hoàng nổi danh hàng đầu, thật sự quá ư lợi hại, chân chính là đại nhân vật hùng bá tứ phương Đại Thiên thế giới. Ngay cả dòng họ của nàng cũng không thể xem nhẹ.
Nhưng chính lựa chọn giữa hai bên cách biệt một trời một vực đó của Lạc Li, nàng ta không hề do dự đứng về phía Mục Trần, lòng tin của nàng dành cho hắn thật khiến người ta ghen tị, tên kia quả là kẻ may mắn.
