– Như vậy, xem ra tiểu thư Mao Xướng Kỹ là người dẫn đầu đoàn đại biểu của Cao Thiên Nguyên đến tham dự đại hội lần này phải không?
Mao Xướng Kỹ cười khúc khích vô cùng quyến rũ.
– Rất không may, ngài đã đoán sai rồi, đại tướng của chúng tôi lần này đã tự mình tới đây.
– Đại tướng?
Verdessa cảm thấy có chút xa lạ với cách xưng hô của Nhật Bản, nhưng dù sao cũng biết được ý nghĩa là tuowngsthur lĩnh, gã hỏi:
– Xin hỏi ai là đại tướng?
Người đàn ông thanh tú toàn cười mà không nói năng gì kia liền chỉ về hướng du thuyền rồi nói:
– Đại tướng ở đằng kia.
Đám người của Verdessa quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy người đàn ông mặc bộ võ phục màu xanh đen, một mái đầu bạc, râu ria thưa thớt đang ngậm điếu thuốc phiện, nhả khói như đang chờ mọi người lên tàu.
Đám người của Verdessa há hốc mồm, bọn họ vốn không nhìn thấy người đàn ông này làm sao lên được tàu.
Chẳng lẽ người đàn ông này có thể ẩn thân sao?
– Vị kia chính là đại tướng của chúng tôi, thật xin lỗi, tính cách của đại tướng chúng tôi khá kỳ quái, mong ngài đừng quá để ý.
Mao Xướng Kỹ cười gượng.
Verdesssa vội lắc đầu.
– Các vị đều là những vị khách kỳ tài, chúng tôi có thể hiểu, xin mời lên tàu nghỉ ngơi, thời gian nghỉ ngơi của các vị đều đã được sắp xếp.
Sau khi Mao Xướng Kỹ cảm ơn xong liền bước lên tàu, nhưng đi được vài bước giống như là nhớ ra điều gì, cô đưa tay nhéo lấy khuôn mặt khóc đẫm lệ của cô bé kia rồi dịu dàng nói:
– Tiểu Vũ ngoan nhé, nếu để trong tàu quá ẩm ướt thì mọi người đều không thấy thoải mái đâu, chẳng may có người đến đánh Tiểu Vũ thì không xong rồi.
Cô bé kia vừa nghe nói có người đánh mình liền bĩu môi sợ hãi, nín khóc ngay.
Lúc này, đám người của Verdessa đột nhiên phát hiện, đám mây đen trên trời nhanh chóng tan ra, cơn mưa kéo dài bỗng tạnh đi.
Nhìn đám người của Cao Thiên Nguyên lên tàu, tên trợ thủ ghi chép lên tiếng:
– Thưa Phó cục trưởng, nếu đoán không nhầm thì cô bé lúc nãy khóc sướt mướt trong sổ ghi chép có tên là Vũ Nữ, chính là yêu quái có thể mang mưa đến trong truyền thuyết của Nhật Bản, lúc nãy có lẽ do cô bé khóc, nhưng rốt cuộc là người hay yêu thì cũng không xác định được, giống như tổ chức của Cao Thiên Nguyên vậy, tư liệu ghi chép về họ cũng không nhiều.
– Yêu quái?
Verdessa cảm thấy não mình đã bùng nổ, hận không thể đập đầu vào tường, còn có chuyện này sao?
Nhưng không đợi đám người của Verdessa định thần lại, bóng dáng của những người xa lạ khác lại từ xa chầm chậm bước tới.
Nói chính xác thì trong đó có một người không đi mà đang… bay?
Một cô gái dịu dàng mặc bộ đồ bó sát màu đen, mái tóc màu vàng nhạt của cô đang bay, hai chân cách mặt đất hơn mười cen-ti-mét, cơ thể như đang trơn nhẵn trong không trung, lượn lờ trước mặt những người đang đi đến.
Cô gái nở nụ cười lạnh lùng.
– Là Phó cục trưởng Verdessa, chúng tôi là đoàn đại biểu Thạch Trung Kiếm của nước Anh, tôi tên là Laura.
Storm girl? Một người phụ tá ở đằng sau lập tức nhớ ra lai lịch của cái tên này, dù sao Anh và Pháp cách nhau một eo biển, Thạch Trung Kiếm là quân đội bí mật của quốc vương nước Anh, những gì mà Cục An ninh Pháp biết được cũng tương đối nhiều.
Laura cũng không trả lời, mà toàn thân bay bổng lên trời rồi giới thiệu những thành viên khác ở đằng sau.
– Thạch Trung Kiếm của chúng tôi được chia thành hai bộ phận là Hiệp hội ma pháp Merlin và kỵ sĩ bàn tròn. Để biểu thị sự tôn kính, chúng tôi có đưa bốn pháp sư và ba kỵ sĩ tới đây.
Laura nói.
Đám người của Verdessa nhìn lại, trong đó có ba người đàn ông hào hoa phong nhã, nhưng khí thế hiên ngang, chắc là kỵ sĩ bàn tròn như lời Laura nói.
Ngoài ra, một thanh niên trai tráng cao hơn hai mét và một thiếu niên dáng người nhỏ gầy nhưng ánh mắt sắc bén, khoác lên mình chiếc áo vét chỉnh tề.
Tên thanh niên trai tráng thật thà chào hỏi mọi người, còn người thiếu niên kia thì cao ngạo, mặc kệ đám người của Verdessa.
– Cô Laura này, lúc nãy cô có nói, phía cô có bảy người, nhưng tại sao…
Verdessa bực mình, đây không phải chỉ là sáu người thôi sao?
Laura giật mình, lập tức tươi cười, chỉ tay vào bóng dáng nhỏ xinh đang vội vàng chạy tới.
– Đó là Enma, cũng là một trong những thành viên pháp sư của chúng tôi, đứa bé này đầu óc lơ mơ, nhất định lúc nãy đã đi lạc.
Cô gái Enma bị ép lên thuyền khoảng mười lăm tuổi, trên mặt điểm một ít tàn nhanh, mái tóc màu hạt dẻ thắt bím, dáng vẻ thật động lòng người, lúc này đang thở hổn hển, cô thẹn thùng chào hỏi đám người của Verdessa:
– Chào mọi người, tôi tên là Enma, năm nay tôi được mười lăm tuổi, tôi là vị hôn thê của Prince…
Nói xong, khuôn mặt Enma chợt nóng lên.
Vẻ mặt của đám người Verdessa cứng đờ, đứa bé này quá ngây thơ, trường hợp này giới thiệu tuổi tác là đủ kỳ lạ rồi, lại còn nói mình là vị hôn thê của ai nữa? Thật đáng yêu mà, so với tên thiếu niên ác độc kia thì Enma thật sự khiến người ta yêu thích hơn nhiều, chỉ có điều, Prince là ai?
Ngay khi Verdessa định nói ra vài câu khách sáo thì tên thiếu niên một mực yên lặng kia lạnh lùng liếc Enma đang thẹn thùng một cái, cậu nói:
– Cô gái à, tôi đã nói với cô nhiều rồi, tôi sẽ không cưới cô, từ nay về sau đừng có gặp ai cũng nói cô là vị hôn thê của tôi.
Lần này, mọi người đều giật mình, thì ra tiểu tử kia chính là tiểu Prince mà Enma hay nhắc tới sao? Nhìn thế nào cũng thấy giống một đôi búp bê.
Enma uất ức ngẩng đầu lên, đôi mắt ầng ậc nước.
– Prince ơi, hôn ước của chúng ta là do ông nội đã định, không thể thay đổi được, đời này của Enma chỉ có thể gả cho Prince mà thôi.
– Đầu của cô chứa toàn óc heo phải không? Hôn ước cổ hủ đó liên quan gì tới tôi?
Prince lạnh lùng nói.
– Đủ rồi!
Laura quát lớn:
– Prince à, đừng ức hiếp Enma nữa, cô ấy không nói dối đâu, hôn ước của các người đều là sự thật, nếu cậu không hài lòng thì có thể tìm trưởng bối của gia tộc cậu.
Prince dường như kính sợ Laura, gã hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
Enma tội nghiệp kéo cánh tay Laura, nhỏ giọng nói:
– Đừng nói Prince nữa, do Enma không tốt, lại còn nói nhiều…
Laura thở dài, sờ đầu Enma, cười ngượng ngùng với Verdessa.
– Để ông chê cười rồi, bọn họ vẫn là những đứa trẻ.
Nhìn cảnh tượng này, Verdessa lại thêm một lần muốn đập đầu vào tường, Thạch Trung Kiếm là một trong những tổ chức kỳ dị, hùng mạnh nhất thế giới, bên trong là một loạt cực phẩm như vậy sao?
Đúng lúc này, Prince lúc nãy im lặng không nói gì, bây giờ đã nhướn mày, ngẩng đầu nhìn về bên phải.
Prince hung tợn nói:
– Là ngươi? Ác ma như ngươi tôi đã chờ đợi rất nhiều năm rồi, cuối cùng tôi cũng đã phát hiện…
Ác ma?
Mọi người có chút nghi ngờ, họ hướng theo ánh mắt của Prince, nhìn thấy một bóng người đang đi tới.