Trình Khai Sơn ngẩn người, hóa ra chuyện hắn ta và mọi người đang nói hoàn toàn không giống nhau, vậy là vội hét lên: “Không không không…không cần tìm ngự y, ta đã đưa hoàng thượng về cho mọi người rồi, ha ha ha…”
Cứ tưởng mọi người sẽ hưng phấn vui mừng giống mình, ai ngờ cả đại điện không một ai phản ứng lại…
Tân Cửu mặt mày u sầu nói: “Hai vị nương ngương, xem ra Trình tướng quân phát điên thật rồi, đây là chuyện lớn, chúng ta phải nhanh chóng điều chỉnh, chuẩn bị chuyện kế vị của nhị hoàng tử…nếu cứ tiếp tục thế này, cả ta cũng phát điên mất…”
Trình Khai Sơn bối rối cực điểm, trước khi chạy vào đây hắn ta còn nghĩ, mọi người sẽ khen mình như thế nào, sẽ hoan hô hưng phấn như thế nào, nhưng hiện tại lại không ai tin mình?
“Chà, được lắm, ông tính toán ghê đấy, hoàng thượng còn chưa chết, ông đã muốn lập tân quân, đây là tạo phản, xem ta đá chết ông”.
Trình Khai Sơn vừa dứt lời liền nhào tới chỗ Tân Cửu, đây dù sao cũng là đại điện, hai người đột nhiên gây lộn như vậy, thật chẳng ra sao.
Trình Khai Sơn là do vui quá mức mới vậy, nhưng những người khác không hiểu, chỉ cảm thấy hành động này của hắn ta thật đáng chất vấn, xem ra, Trình tướng quân thật sự điên rồi…
Thấy Trình Khai Sơn vô lễ như vậy, Đa Đoạt vội tiến lên cản lại.
“Trình đại ca, huynh tỉnh táo lại đi, nếu ai cũng phát điên làm càn, thì sao xứng đáng với ủy thác của hoàng thượng”.
Trình Khai Sơn bất lực thở dài một hơi, không lẽ khả năng biểu đạt của lão tử lại kém vậy ư?
“Ta nói các người hay, ta không bị điên, hoàng thượng chưa chết, ta không điên, nghe rõ chưa?”
Tân Cửu lại than: “Aizzz…kẻ điên nào lại nhận mình điên chứ”.
Tề Dung đột nhiên nói lớn: “Ta cũng tin rằng hoàng thượng chưa chết”.