“Vù!”
Một tia linh lực xoắn ốc cực kỳ sắc bén từ trong luồng gió lốc bắn ra, nhanh như chớp tấn công sau lưng Mục Trần, áo bị xé toạc lộ ra vết máu dữ dội.
Mục Trần mặt không đổi sắc, nhưng cơ thể hơi run rẩy, sự đau đớn từ vết thương khiến hắn khó chịu.
– Ha ha!
Trong gió lốc vang lên tiếng cười đắc ý và trêu tức của Tần Phong. Vốn là một đối thủ rất khó giải quyết, thế nhưng lúc này như cá nằm trên thớt mặc tình cho hắn chơi đùa, cảm giác thật sự quá sung sướng.
“Vù! Vù!”
Liên tiếp những công kích dày vò cắt xé cơ thể Mục Trần, dường như Tần Phong đang hưởng thụ cảm giác này, do vậy không công kích vào những yếu huyệt trên cơ thể Mục Trần, mà hành hạ đối phương thương tích đầy mình, máu tươi đầm đìa.
Dáng vẻ Mục Trần lúc này cực kỳ thê thảm.
Nhưng dù vậy hắn vẫn không nhúc nhích.
Cách đó không xa, Lạc Li và Thanh Tuyền đã sát cánh chiến đấu với nhau, khiến cho đám lâu la xung quanh không ai đến gần được, rồi diễn biến bên này cũng kinh động hai người.
Chính giữa cơn lốc, Mục Trần không cử động, máu tươi chảy xuống cực kỳ thê thảm.
Lạc Li nổi giận siết mạnh Lạc Thần Kiếm trong tay.
– Tên khốn này!
Ôn Thanh Tuyền cũng tức tối nghiến răng, đôi mắt phượng đầy lửa giận, bất chợt nàng vung thương, tay kết ấn, ngữ khí lạnh lẽo:
– Ta đi giết hắn!
Lạc Li chợt giơ tay chụp lấy tay nàng ngăn lại, lắc đầu khẽ nói:
– Cứ giao cho Mục Trần đi.
– Nhưng hắn không thể vận dụng linh lực, căn bản không phải là đối thủ của Tần Phong. Chúng ta tính sai rồi, bọn họ không chỉ đông đảo, chính yếu là họ có cách để vận dụng được linh lực!
Ôn Thanh Tuyền trầm giọng nói.
– Tần Phong không đủ tư cách đánh bại Mục Trần, mặc dù hắn không có linh lực.
Lạc Li chậm rãi, thanh âm nhè nhẹ đầy tin cậy.
Nàng cũng rất đau lòng khi nhìn thấy bộ dáng máu me bê bết của Mục Trần, chỉ hận không thể đá chết tên Tần Phong kia, nhưng tình hình này Mục Trần cũng không thích người khác nhúng tay, hắn cũng là một cường giả kiêu hãnh.
Nghe Lạc Li nói vậy, Ôn Thanh Tuyền hơi run run, liếc mắt nhìn lại thân thể máu me trong gió lốc kia, hắn vẫn đứng vững như bàn thạch, chỉ đành nghiến răng quay đi.
Ôn Thanh Tuyền lao vào đám lâu la Chúng Viện Minh, gương mặt hàm sát, chiến thương múa liên miên bức lui đám người hung hãn.
Lúc nàng ta đang phát tiết với mấy tên xui xẻo, công kích linh lực đánh vào Mục Trần càng thêm dồn dập, khiến hắn càng thêm thương thế.
– Thật chán quá đi, thôi dẹp không phí thời giờ nữa.
Tần Phong nhìn thấy Mục Trần chẳng hề phản kháng, cảm thấy không còn thú vị nữa, tiếng nói lạnh lùng truyền ra, tốc độ xoay của gió lốc càng thêm cuồng bạo. Lúc này hắn đã hạ sát tâm muốn đánh bại Mục Trần.
“Ù ù!”
Thình lình cơn lốc dừng lại, một bóng người bọc trong gió xoáy xuất hiện sau lưng Mục Trần, linh lực hội tụ trong lòng bàn tay, chẳng chút lưu tình vỗ vào lưng kẻ địch.
Không khí nổ tung. Tần Phong biết rõ Mục Trần phải cảm ứng được công kích, nhưng cảm ứng được thì sao? Dựa vào sức chịu đựng của cơ thể, hắn không tài nào phòng ngự được hoàn toàn.
Do đó mọi việc đã an bài.
Nụ cười trên gương mặt Tần Phong càng thêm dữ tợn, nhưng chỉ nháy mắt sau gương mặt hắn cứng đờ.
Bởi vì thân thể máu me của Mục Trần đột nhiên lóe ra một tia hắc lôi điên cuồng cùng tiếng sấm rền đáng sợ.
Trước mặt Tần Phong hoa lên, rồi khi hắn định thần trở lại, gương mặt Mục Trần xuất hiện chính diện đối mặt hắn.
Nắm tay giơ cao, hắc lôi như chất lỏng sền sệt bọc lấy nắm đấm của Mục Trần, năng lượng khủng bố khuếch tán trong tiếng sấm rền khiến Tần Phong trợn mắt sợ hãi.
– Ngươi nói nhiều thật đó, nhưng nhờ phúc cái mỏ của ngươi bằng không ta cũng không có thời gian hội tụ đầy đủ năng lượng Hắc Thần Lôi rải khắp trong cơ thể.
Mục Trần nhếch mép cười gằn, giọng điệu đầy châm chọc.
– Do vậy, tiếp theo…
Dứt lời, quyền kình như sét đánh nện vào chưởng phong hung hãn của Tần Phong.
– Ngươi xong rồi!
“Đùng!”
Tiếng sấm vang vọng, mặt đất ngay vị trí hai người sụp đổ lõm xuống, Mục Trần đứng khựng giữa không, còn linh lực hùng hậu bao bọc Tần Phong cấp tốc bị chấn nát, cánh tay hắn quẹo đi, xương cốt bị một quyền của Mục Trần đánh gãy.
“Bốp!”
Thân thể như diều đứt dây bay đi, lăn lông lốc như trái banh trên mặt đất rừng, để lại một vệt dài.
Vòng bao vây hỗn chiến bên kia bỗng nhiên im bặt, đám lâu la Chúng Viện Minh hoảng hồn nhìn đầu lĩnh nằm im như con chó chết trên mặt đất, kinh hãi sợ sệt.
Lạc Li khẽ cười, nhẹ giọng nói với Ôn Thanh Tuyền:
– Ta nói đúng không?
Ôn Thanh Tuyền cũng đang tròn mắt kinh ngạc nhìn Mục Trần, đôi môi nhếch lên như thói quen muốn khích bác một chút, nhưng trí óc lại nhớ đến khoảnh khắc hắn chịu một chỉ mà thụ thương đầy máu, lời nói không thốt ra được lại trở vào bụng.