Lúc này Tống Húc Dương mới quay đầu nhìn về phía Dương Thanh và Mã Siêu, ông ta chỉ nhìn phớt qua Mã Siêu rồi nhìn sang Dương Thanh.
“Hai thằng ranh, chúng mày đánh cháu tao đúng không?”
Tống Húc Dương hỏi, giọng điệu đã bình tĩnh hơn lúc cãi nhau với Lạc Bân.
“Thì ra con chó dại thích sủa lung tung đó là cháu của ông, nhà dột từ nóc, đâu thể trách được”.
Dương Thanh cười nhạt, nheo mắt nói: “Đánh thì đánh thôi, đâu phải giết người”.
“Rầm!”
Tống Húc Dương bùng nổ đập mạnh lên bàn, mắt đỏ bừng quát lên: “Mẹ nó mày nói ai là chó?”
“Ngày nào cũng có thằng đần nhưng hình như hôm nay gặp hơi bị nhiều nhỉ?”
Dương Thanh cười ha ha quay đầu hỏi Mã Siêu.
Mã Siêu nhìn Tống Húc Dương bằng ánh mắt giễu cợt rồi mới trả lời: “Rất nhiều mới đúng, nhưng hình như thằng đần này đáng ghét hơn thì phải”.
“Nếu đã thấy ghét, sao còn chưa chịu bảo ông ta cút?”, Dương Thanh thờ ơ nói.
“Em đi dọn rác ngay đây, anh Thanh chờ chút nhé!”
Mã Siêu cười đứng lên vọt thẳng về phía Tống Húc Dương.
Bạn có biết trang truyện * TRUMTRUY EN.CO M *
Bây giờ Tống Húc Dương mới phát hiện Dương Thanh và Mã Siêu không đơn giản chút nào.
Đội trưởng đội bảo vệ và vệ sĩ đang đứng sau lưng ông ta đẩy ông ta ra sau lưng.
“Thằng nhãi, mẹ nó, mày biết đây là đâu không? Dám đắc tội với bố mày à?”
“Đắc tội bố mày, hôm nay bố mày sẽ khiến mày không bước ra khỏi tập đoàn Nhạn Thanh được”.
“Mẹ nó, dám động vào người của bố, bây giờ còn dám động vào bố nữa, chúng mày chán sống rồi!”
Tống Húc Dương trốn sau lưng đội trưởng đội bảo vệ và vệ sĩ nên kiêu ngạo hẳn lên, hung hăng nói: “Lên cho tôi, bắt hai thằng ranh này trước, đánh gãy tay gãy chân rồi bàn tiếp”.
Có lệnh của Tống Húc Dương, đội trưởng đội bảo vệ và vệ sĩ vọt về phía Mã Siêu.
Ánh mắt Mã Siêu tràn ngập vẻ khinh thường, thậm chí anh ta còn chẳng buồn dốc hết sức, cứ lạnh lùng nhìn hai người đang áp sát lại gần mình.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Khoảnh khắc hai người kia ập đến, chân Mã Siêu chợt lóe người, tránh khỏi cú đấm của vệ sĩ.
Cùng lúc đó, anh ta bắt được nắm tay đang múa may của đội trưởng đội bảo vệ.
“Mày định làm gì?”
Đội trưởng đội bảo vệ cảm nhận được nắm tay của mình đã bị Mã Siêu bắt lấy, ông ta muốn vùng ra nhưng không được nên mặt tái mét.
“Rắc!”
Ông ta mới vừa dứt lời, tiếng gãy xương vang lên giòn giã.
Sau đó toàn bộ cánh tay ông ta cong chín mươi độ theo hướng ngược lại.
“Á…”
Khoảnh khắc tiếp theo, cơn đau dữ dội lan từ cánh tay bị gãy ra toàn bộ cơ thể làm đội trưởng đội bảo vệ gào lên.
“Mới có bao nhiêu đó mà đã không chịu nổi rồi hả?”
Mã Siêu cười khinh thường nói, trong lúc nói anh ta đã nắm được tay kia của đội trưởng đội bảo vệ.
“Mày muốn chết à!”
Lúc này vệ sĩ mới vừa tấn công thất bại lấy lại tinh thần, xoay người đấm một cú toàn lực vào huyệt Thái Dương của Mã Siêu.
Dường như Mã Siêu không hề cảm nhận được, anh ta nở một nụ cười gian, ngay sau đó túm cánh tay của đội trưởng đội bảo vệ kéo thật mạnh.
“Bụp!”
“Rắc!”
Tiếng trước là tiếng đánh đấm, tiếng sau là tiếng gãy xương.
Tiếng đánh đấm là tiếng do vệ sĩ của Tống Húc Dương đấm lên cánh tay đội trưởng đội bảo vệ.
Tiếng gãy xương là tiếng xương cánh tay đội trưởng đội bảo vệ bị gãy.
Mọi thứ xảy ra chớp nhoáng, Tống Húc Dương chưa kịp nhận thức chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy vệ sĩ của mình đánh gãy tay kia của đội trưởng đội bảo vệ.
Đội trưởng đội bảo vệ kêu gào thảm thiết, trợn mắt rồi ngất xỉu.
.