Hiên Vũ Ngọc Nhi cầm thật chặt tay Mộ Như Tuyết, sau đó nhìn các vị đại thần bên dưới.
“Tề tướng, ông là nguyên lão ba triều của Hoa Hạ ta, trước kia, mỗi khi quyết định chuyện quan trọng, ông đều ra chủ ý, ông cảm thấy việc này nên xử lý như thế nào?”
Tề Dung hít sâu một hơi.
“Vừa rồi, thần vẫn luôn suy nghĩ về chuyện lúc trước, bắt đầu từ đại hội thi từ năm đó, khi ấy, hoàng thượng mới mười sáu tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, thế nhưng có thể viết ra những từ ngữ rung động tâm can, thần còn nhớ mỗi một câu của ngài ấy… đều tràn trề hi vọng…”
“Về sau, ngài ấy dẫn dắt quân đội huyết chiến tại thành Kim An, tiêu diệt hải tặc, thu phục Đông Hải, thống nhất Sơn Đông, rồi lại vượt ngàn dặm cứu viện, đánh bại giặc Oa, đoạt lại Di Châu, tiêu diệt Hồng Mao, thống nhất Hoa Hạ, quét ngang hải ngoại, trở thành người khai sáng cho thời đại phát triển cả về kinh tế lẫn quân sự của Trung Nguyên ta…”
“Từng…từng hình ảnh, từng cảnh tượng cứ không ngừng xoẹt qua trí óc ta, ta…ta không tin…ta không tin hoàng thượng đã chết”.
Tất cả mọi người đều sững sờ, bọn họ sớm đã không còn ôm ấp hy vọng hoàng thượng còn sống, thậm chí đến Mộ Như Tuyết và Hiên Vũ Ngọc Nhi cũng bắt đầu tự nghi ngờ bản thân, nhưng chưa ai từng ngờ đến, một lão nhân gia vững vàng trầm ổn lại vẫn chưa nghĩ thông…
Hiên Vũ Ngọc Nhi không kiềm được đỏ hoe mắt, nhưng vẫn cố gắng nén giọt lệ, nói: “Tể tướng…Hoa Hạ không thể thiếu ngài, hiện giờ là thời gian khó khăn nhất của Hoa Hạ, ngài…ngài phải kiên cường lên…”
Mọi người trong đại điện đều cảm thấy thương cảm vô cùng vì lời vừa rồi của Tề Dung, thậm chí rất nhiều người không nén được nước mắt, bật khóc trong im lặng…
Đúng lúc này, một người chạy vào đại điện, chính là Trình Khai Sơn, hắn ta bay trước Lãnh Thiên Minh, là vì muốn nhanh chóng thông báo tin hoàng thượng chưa chết tới thành Thiên Khải…