“Cầu xin Tiên nhân cứu lấy cha mẹ và ông nội của con. Cầu xin Tiên nhân cứu người dân trong làng của chúng con. Thỉnh Tiên nhân hãy tỏ lòng thương xót, cứu lấy bọn họ với!”
A Trạch vừa thét lên, đồng thời cũng muốn quỳ lạy xuống. Tâm tình áp lực đã bùng phát ra, nước mắt khó mà kìm nén được nên chảy dài; cảm giác bi thảm và nỗi hy vọng lập tức hiện hữu ngay trong từng câu nói.
Nhưng cho dù A Trạch có mạnh mẽ dập đầu xuống như thế nào, đầu của cậu ta cũng sẽ không chạm đất. Tựa như, cậu ta vẫn luôn bị ngăn cách với mặt đất bởi một vật mềm nhũn nào đó. Sau khi cố gắng một hồi, có vẻ như nhận ra mình thực sự không thể dập đầu được, A Trạch bèn ngẩng đầu lên nhưng vẫn giữ tư thế quỳ như cũ.
Triệu chưởng giáo nhìn Tấn Trường Đông, người sau lập tức mô tả hoàn cảnh trước đó.
“Cậu bé này tên Trang Trạch, bôn ba một mình trên núi. Dù tổn thương cả người, cậu ta vẫn tiến về phía trước.Chấp niệm của cậu bé quá sâu, không màng đến sinh tử.”
“Ừm.”
Triệu chưởng giáo vuốt nhẹ râu, từ từ đến gần A Trạch. Y nhẹ nhàng phất tay áo; A Trạch được một sức lực vô hình nào đó nâng lên. Nhìn khuôn mặt đẫm lệ của thiếu niên này, Triệu chưởng giáo nhẹ giọng hỏi.
“Nhóc con, gia đình và dân làng của ngươi đã bị bệnh à?”
“Không, không ạ! Một đám binh phỉ nào đó… hu hu… đến thôn chúng con. Người nhà của con bị giết hết rồi. Gia gia mới giấu mấy người chúng con tại một hang động nằm trong một ngôi miếu cũ… nên mới sống sót được… hu hu hu!”
Triệu chưởng giáo gật đầu, liếc mắt nhìn về phía xa xăm, như thể có thể trông xuyên qua từng tầng sương mù dày đặc mà thấy rõ ngôi làng nhỏ vừa trải qua binh tai họa loạn kia.
“Vậy, tại sao ngươi không nhờ ta cứu nãi nãi của ngươi?”
A Trạch sửng sốt một chút; từ trước đến nay, cậu bé cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này.
“Bởi vì, bởi vì nãi nãi của con đã qua đời khi con còn rất nhỏ. Bà ấy, bà ấy đã chết từ lâu rồi…”
Triệu chưởng giáo chỉ “ừm” nhẹ rồi nhìn về phía Tiên Lai phong và im lặng một hồi lâu. Khi A Trạch càng lúc càng thấp thỏm, y mới lên tiếng.
“Thực ra, trong lòng của ngươi vẫn tồn tại cái gọi là hai giới sinh tử, nhưng ngươi không muốn thừa nhận bi kịch xảy ra quá mức đột ngột mà thôi. Sinh tử là một trong những đạo huyền diệu nhất trên thế gian này, và đó cũng chính là điều mà những người tu Tiên chúng ta đang tìm cách để siêu thoát khỏi nó. Nếu người chết rồi, vậy cũng không thể quay lại. Cho dù có thể quay lại, y vẫn còn là y ư?”
Mấy lời này, A Trạch có cái hiểu, có cái không. Nhưng cậu bé có thể mơ hồ nhận ra hàm ý của vị thần tiên này rằng, cha mẹ và gia gia của nó không thể nào sống lại được nữa.
“Không, không thể nào! Các ngài là thần tiên trên trời; thần tiên có thể làm bất cứ việc gì mà. Thần tiên có tiên dược khiến người xương trắng có thể sinh ra da thịt; thần tiên có thể khiến người ta trường sinh bất lão nữa. Các ngài nhất định có thể cứu được cha mẹ và gia gia của con! Xin các ngài mà! Chỉ cần có thể cứu sống bọn họ, con có thể làm bất cứ điều gì, dù là đánh đổi tính mạng của con cũng được!”
A Trạch muốn quỳ lạy một lần nữa, nhưng lần này cậu bé thậm chí cũng không thể quỳ xuống được. Triệu chưởng giáo vỗ nhẹ lên vai cậu bé, mở lời bằng một giọng bình thản.
“Nhóc con, con người chết rồi thì không thể sống lại được, hãy cố nén nỗi bi thương này.”
Giọng nói của vị thần tiên này rất nhẹ, nhưng lại tựa như lôi âm nổ vang trong cõi lòng của A Trạch. Cả người cậu bé hoàn toàn tê cứng, dù có muốn tranh luận cũng không còn đủ sức. Cậu ta đã đến được Thiên giới, đến được nơi mà người người hằng ao ước, nhưng vẫn là tuyệt vọng.
A Trạch vẫn choáng váng như thế, ngây ngốc đứng tại chỗ. Triệu chưởng giáo điểm nhẹ vào trán cậu ta; thằng nhóc chậm rãi thoát lực, từ từ ngã xuống lòng ngực của Tấn Trường Đông.
“Ta đã bảo vệ tâm thần của nó. Trước tiên, cứ đưa nó xuống dưới an dưỡng cái đã.”
“Thưa vâng!”
Tấn Trường Đông và vị tu sĩ họ Lý kia thi lễ với chưởng giáo xong, sau đó mới ôm lấy A Trạch rồi từ từ thoái lui khỏi biệt viện của chưởng môn. Mà lúc này, Triệu Ngự lại nhìn về phía Tiên Lai phong lần nữa. Y có thể cảm giác được rằng, Kế Duyên vẫn đang nhìn chằm chằm đến nơi đây.
…
Trong giấc ngủ, A Trạch đang mơ. Cậu bé mơ cùng một giấc mộng với nhiều ngày trước đây. Trong giấc mơ, A Trạch hốt hoảng quay trở lại vài tháng trước.
A Trạch và hai đồng bạn của cậu bé đang ở xung quanh chiếc bàn nhỏ vỡ nát trong phòng chứa củi, vây quanh một con sâu lông lớn hơn bất cứ những con mà bọn chúng từng bắt. Sau đó, bọn nhóc dùng những hành động được cho là thú vị để tác động lên người con sâu lông, trong khi những hành động đó lại chính là vô cùng “độc ác, đáng sợ” dưới góc nhìn của con sâu lông này.
Ở thời điểm hiện tại, bên ngoài đột nhiên có chút ồn ào khiến cho đám người A Trạch có chút bối rối.
“A Trạch ca, ta nghe thấy ai đó đang gọi từ bên ngoài.”
“Ừm, cũng không biết là tiếng ồn gì?”
Ngay khi cả đám định đi ra xem xét…
Với một tiếng “đùng…,” cánh cửa được đẩy ra từ bên ngoài, A Trạch thấy gia gia của mình hoảng hốt bước vào. Cậu bé trông thấy gia gia đang mang một loại vẻ mặt mà trước giờ nó chưa từng gặp qua.
“Nhanh lên, các ngươi đi theo ta nhanh lên!”
“Trang gia gia, có chuyện gì thế?”
“Nhanh lên nào!”
Lão già nắm lấy tay của đứa trẻ nhỏ tuổi nhất, sau đó vội vàng kêu A Trạch và A Long đuổi kịp theo mình. Chờ đến bên ngoài, nhóm người A Trạch mới phát hiện là có rất nhiều người đang chạy. Một số chạy về phía trước, một số lùi lại phía sau; quang cảnh rất ồn ào và hỗn loạn.
Thay vì dắt ba đứa trẻ chạy ra ngoài làng, lão giả lại chạy ngược đến một nơi vắng vẻ khác. Mãi cho đến khi chạy đến một ngôi miếu nhỏ sau làng, lão dùng sức giật ra mấy khóm cỏ khô đang đắp lên một tấm ván gỗ, rồi cuối cùng mở ra một hang động nhỏ bên dưới ngôi miếu.
Thuở trước, miếu Thổ địa trong làng chưa có được một ngôi nhà thật sự. Người dân thờ Thổ địa trong hang động này. Về sau lập miếu, nhưng họ cũng không lấp lại cái hang này. Ban đầu, cái hang này được dùng để làm nơi chứa đồ cúng dường dành cho người trông miếu; nhưng vì không gian quá nhỏ nên nơi này không được dùng đến nữa. Thay vào đó, một căn phòng đất đã được xây lên, được dùng để làm nhà kho cất giữ tài sản của miếu. Thời gian dần trôi, càng ít người nhớ đến điều này, mà người trông miếu lại chính là Trang Miên, Trang gia gia của A Trạch.
“Mau lên, các ngươi đi vào đi, vào nhanh đi!”
Lão già đẩy mạnh ba đứa nhỏ vào trong hang động. Động này cũng không lớn; dù sao thì tượng Thổ địa ngày xưa cũng rất nhỏ. Không gian của cả cái hang này chẳng chứa được quá nhiều người.
Giữa sự nghi ngờ và kinh hãi của ba đứa trẻ, ông lão cởi xuống hai chiếc túi đeo trên vai.
“A Trạch, cho con nè, tiết kiệm một chút nhé. Dù bên ngoài có âm thanh gì thì con cũng đừng lên tiếng! Ta đi ra một chuyến xem sao đã!”
Lão nhân lấp kín cửa hang từ bên ngoài, dùng cỏ khô che chắn kỹ. Cuối cùng, không gian bên trong chìm vào bóng tối hoàn toàn.
Trong sự sợ hãi và lo lắng của A Trạch và những người khác, khoảng nửa khắc sau, lão nhân trở lại. Lão còn dẫn theo hai thiếu niên khác, cho hai đứa nhỏ cùng vào trú ẩn trong hang động này. Sau khi nhìn một lượt không gian bên trong và dặn dò thêm vài câu, lão nhân lại rời khỏi nơi đó lần nữa. Và lần này, ông lão chẳng hề quay trở lại.
Hầu hết thời gian đều rất yên tĩnh trong cái hang bên dưới ngôi miếu này. Thỉnh thoảng, có thể nghe thấy một số âm thanh ồn ào, trong mơ hồ âm vang một vài tiếng la hét và van xin tha thứ. A Trạch và những người khác vẫn không dám đi ra. Mãi cho đến khi ở yên trong trong bóng tối tĩnh lặng chết chóc suốt ba ngày, bọn nhóc này mới dám ra ngoài, và rồi chứng kiến một cảnh tượng kinh khủng mà suốt đời cũng chẳng thể nào quên được…
“Không…!!!!!”
Thét to một tiếng, A Trạch giật mình tỉnh giấc trong bộ dáng ướt đẫm mồ hôi. Sau đó, cậu bé cảm giác thờ thẫn khi nhìn thấy hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh.
“Ặc… Ặc… Ặc…”