– Hả? Võ ý?
Trong lòng Lâm Minh khẽ động.
– Võ ý gì?
Hoắc Nguyên nói:
– Loại này gọi là Thiên Ma võ ý, một khi phát động Thiên Ma võ ý, sẽ hình thành một tầng lĩnh vực sát khí đặc thù xung quanh người, được gọi là vùng cấm Thiên Ma mười hai cánh. Tất cả võ giả bước vào vùng cấm, thực lực sẽ bị sát khí áp chế, còn có tác dụng khác hay không, tiểu nhân không rõ lắm.
– Ồ? Còn có loại chuyện này…
Lâm Minh kinh ngạc, quy tắc Huyết Sát Nguyên này thật là kỳ diệu, nghĩ tới lực lượng thần bí ẩn chứa trong đó, ngay cả Ma Đế cũng có thể trấn chết, không thế lực siêu cấp nào dám quản lý chỗ này. Như thế, Huyết Sát Nguyên thật sự trở thành khu vực không quy tắc cũng không ai quản lý.
Như thế, thực lực chính là tất cả!
Hơn nữa tất cả người dựa vào lệnh vào thành tiến vào Thiên Ma thành đều có thể nhận được một phần sát khí, ngưng tụ thành hình xăm Thiên Ma. Mà nếu giết người khác, sẽ cướp được sát khí của họ, bổ sung vào hình xăm Thiên Ma của mình.
Có thể nói, Huyết Sát Nguyên này quả thực là sinh ra vì giết chóc.
“Nếu như ta đi Huyết Sát Nguyên…”.
Lâm Minh trầm ngâm, hắn cần lịch lãm sát đạo, cần tăng thực lực trong chiến đấu, nhìn kiểu nào, Huyết Sát Nguyên cũng là lựa chọn không tệ.
Hơn nữa, nếu ngưng tụ thành hình xăm Thiên Ma mười hai cánh đầy đủ, sẽ có thêm một loại võ ý.
Hiện giờ Lâm Minh đã có Không Linh võ ý, Luân Hồi võ ý, lại thêm một phần Thiên Ma võ ý, vậy sẽ là ba loại.
Trong hai loại võ ý trước, Không Linh võ ý nhìn như không có tác dụng lớn, kỳ thật bù đắp rất lớn cho vấn đề không đủ thiên phú của Lâm Minh. Nếu không có Không Linh võ ý, Lâm Minh tu luyện công pháp đều rất cố sức, sẽ không đột phá Tiên Thiên kỳ sớm như vậy.
Còn Luân Hồi võ ý càng không cần phải nói, phòng ngự linh hồn mạnh mẽ của Luân Hồi võ ý từng cứu mạng Lâm Minh hai lần trong Ma Thần đế cung.
Nếu lại thêm một cái Thiên Ma võ ý…
Võ ý càng nhiều càng khủng bố, Lâm Minh lại biết mấy ngàn năm trước, Thiên Diễn đại lục từng xuất hiện một thần nhân Đế Thích Già, cảnh giới Thần Hải, có được bảy loại võ ý! Hắn từng tĩnh tọa dưới gốc bồ đề bảy ngày bảy đêm, dung hợp bảy loại võ ý làm một, cuối cùng đại triệt đại ngộ, liên tục phá vỡ mấy trói buộc võ đạo, tu thành kim thân bất diệt, võ phá hư không phi thăng Thần Vực!
Lâm Minh không rõ cái gọi là “liên tục phá vỡ mấy trói buộc võ đạo”, có phải là xông phá cảnh giới Thần Hải trở lên hay không, nhưng không cần nghi ngờ là tích lũy võ ý sẽ sinh ra chất biến khủng bố.
Loại chất biến này rất có thể là về ngộ tính, bằng không sẽ không dùng những từ đại triệt đại ngộ để hình dung Đế Thích Già.
Vốn là ngộ tính của Lâm Minh không tính là kém, nhưng đó là đối với tông môn nhỏ như Thất Huyền cốc. Hiện giờ, theo thực lực Lâm Minh nâng cao, hắn ngày càng phát hiện ngộ tính trở thành uy hiếp kìm hãm hắn nâng cao thực lực.
Tư chất tập võ của Lâm Minh không tốt, nhưng bản thân hắn có Không Linh võ ý duy trì, lại có huyết mạch thần thú, cộng thêm Tà Thần lực có độ phù hợp biến thái với công pháp Lôi Hỏa, tốc độ tu luyện của Lâm Minh hiện giờ cũng không chậm.
Nhưng mà ngộ tính, vẫn là cánh cửa mà Lâm Minh không vượt qua được.
Thân pháp Kim Bằng Phá Hư vào tay Lâm Minh đã hai năm, nhưng vì lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh có hạn, bây giờ chậm chạp không thể tiến bộ.
Trong trí nhớ của đại năng Thần Vực, Lâm Minh kế thừa rất nhiều tri thức Minh Văn thuật và trận pháp thượng cổ, nhưng muốn thông hiểu cũng cần có ngộ tính cực cao, cho nên hiện giờ Minh Văn thuật của Lâm Minh nâng cao đã không theo kịp thực lực của hắn, làm cho không thể sử dụng rất nhiều lĩnh vực, về phần trận pháp, Lâm Minh chỉ dựa và trí nhớ của đại năng mà xem hiểu được trận pháp, thật bảo tự mình hắn bày trận là không làm được.
Nói tới Đại Hoang kích quyết, chân chính đến hậu kỳ Đại Hoang kích quyết, mỗi một chiêu mỗi một thức đều ẩn chứa ý cảnh, nhất là Không Gian, Thời Gian ý cảnh, làm Lâm Minh mãi không vào được. Dù là mấy ngày trước thông qua Truyền Tống trận thượng cổ, vượt qua khoảng cách tuyệt đối, bản thân Lâm Minh đã trải qua không gian loạn lưu, cảm ngộ lực không gian cùng thời gian, nhưng mà chân chính lĩnh ngộ được vẫn luôn có hạn!
Xét đến cùng, đó đều là vì không đủ ngộ tính.
Nếu như đi Huyết Sát Nguyên, có thể thêm một phần võ ý, Lâm Minh tự nhiên sẽ không bỏ qua loại cơ hội này.
Lâm Minh đang suy nghĩ miên man, bỗng nghe một tiếng rít, ngẩng đầu nhìn thấy ở bầu trời xa có pháo hoa sáng rực bùng nổ, Lâm Minh hơi sửng sốt.
– Đó… Là ta tự chủ trương thông báo bộ lạc của ta.
Hoắc Nguyên chột dạ giải thích, vốn Hoắc Nguyên không ngờ chiến đấu lại thoải mái như vậy, vốn hắn gọi bộ tộc của mình đến đây là muốn đánh nội ứng ngoại hợp, ai biết một mình Lâm Minh đã thoải mái san bằng bộ lạc Mặc Thương, kết quả chiến đấu đã xong, người của bọn họ mới đến, giống như chuyên đến chiếm lấy thành quả thắng lợi vậy.
Lâm Minh nói:
– Không sao, bộ tộc của ngươi đã đến, vậy bảo bọn họ tiếp quản bộ lạc Mặc Thương đi.
Đối với cái gọi là “thành quả thắng lợi”, Lâm Minh tự nhiên không quan tâm. Những thứ trọng yếu với những bộ tộc này như là sức người, tài nguyên khoáng sản, lương thực trâu bò, đất đai, hoàn toàn không có ý nghĩa gì với hắn. Nhưng nếu có thể gia nhập bộ tộc loài người, cũng là lựa chọn không tệ với Thanh Hà và bà của nàng.
– A… Vậy…
Hoắc Nguyên có chút băn khoăn, trong bộ lạc Mặc Thương có rất nhiều tài phù, còn có một chỗ mạch khoáng Huyết Sát tinh, nếu vận hành, mỗi năm sẽ tích lũy rất nhiều Huyết Sát tinh, Lâm Minh cứ tặng người như thế?
Lâm Minh nói:
– Ta không có hứng thú với những vật ngoài thân này, nghe ngươi giới thiệu, ta muốn đi Huyết Sát Nguyên một chuyến.
– A… Ngài muốn đi Huyết Sát Nguyên?
Trong lòng Hoắc Nguyên cả kinh, nghĩ lại, Lâm Minh quả thật có thực lực đi Huyết Sát Nguyên!