Một lát sau, Dương Uy đã đến bên cạnh Dương Khai, đợi y hiện thân ở chỗ này, Thu Ức Mộng lập tức cảnh giác vạn phần, quát lên:
-Đại thiếu gia đã tới rồi sao?
Dương Uy nhìn ra tâm tư ngờ vực vô căn cứ và kiêng kị của nàng, cũng không trả lời, chỉ có điều vị huyết thị đang theo bên cạnh thản nhiên gật đầu. Tên này cũng có tu vi Thần Du cảnh bát tầng, y lặng lẽ cúi người lao xuống, tiến vào chiến trường đang hỗn loạn.
Sắc mặt Thu Ứcc Mộng không khỏi ngập ngừng, ửng đỏ nói:
-Đa tạ Đại thiếu gia xuất thủ tương trợ!
Dương Uy thản nhiên gật đầu, cũng không có ý tứ kể công.
Cảnh tượng này Dương Khai cũng thấy được, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, nhìn thoáng đại ca gật gật đầu, huynh đệ hai người liếc nhau, hết thảy mọi chuyện đều không cần nói lời nào.
Phía dưới, Hướng Sở luôn luôn nhìn về phía Dương Khai nói năng lỗ mãng, khiêu khích gây chuyện, ý đồ dùng ngôn ngữ để quấy nhiễu tâm cảnh của hắn lúc này.
Y không có can đảm xông lên, chỉ có thể dùng loại phương thức đê tiện này để giải phóng sự bất an và phẫn nộ trong lòng, tốt nhất là khiến cho tâm cảnh của Dương Khai bất ổn, thăng tiến cảnh giới thất bại, đó mới là khát vọng lớn nhất của y.
Ở bên này tất cả mọi người Dương Khai phủ bị ô ngôn uế ngữ của y làm cho sắc mặt khó coi, nhưng cũng không ai có thể ra tay công kích y, càng khiến cho Hướng Sở càng kiêu ngạo hung hăng ngang ngược, không coi ai ra gì.
Dương Khai chán ghét nhìn y một cái, bỗng nhiên giơ tay xuất ra một tiểu nhân được chế tác từ sợi tóc màu lam nhạt, bấm quyết vài cái rồi búng.
Ở nơi xa, trong đám người đang đứng bên ngòai để quan sát, một người mặc hắc y bào, thân hình nhìn như nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn bỗng nhiên hét rầm lên, vươn hai cánh tay ôm lấy trán của mình, ủy khuất lại không có cách nào, đành nhìn về phía bầu trời.
Ở giữa không trung, Dương Khai lại cong ngón tay lại.
Nữ tử này cũng không dám chậm trễ, khẩn trương phóng về phía trước, vừa xông đến vừa lớn tiếng reo lên:
-Đến thì cũng đến rồi, đừng búng!
Nghe thanh âm của nàng có chút hổn hển, động tác của Dương Khai cũng ngừng lại.
Thấy hắn không có tiếp tục búng, Thủy Linh mới mở to miệng thở dốc một chốc, trong mắt toát ra thần sắc phẫn hận, cắn răng nói:
-Tên khốn khiếp này, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
-Lần này hãy giúp ta, thứ này sẽ trả lại cho ngươi!
Dương Khai chịu đựng đau đớn cùng cực, vừa nói vừa giơ tiểu nhân trên tay lên.
-Thật?
Thủy Linh vui mừng quá đỗi, có chút hưng phấn xen lẫn chờ mong nhìn hắn.
Dương Khai giơ tay lên, trực tiếp ném tiểu nhân do tóc của nàng chế tác thành trên tay ra ngoài. Thủy Linh chộp được, xem qua báu vật vẫn bình thường thì cất ngay vào trong ngực, không kìm nổi bật cười ha hả.
Từ lần trước bị Câu Hồn Chú tra tấn qua vài lần, Thủy Linh hận thấu xương món đồ chơi này, vẫn ảo tưởng một ngày kia có thể trộm nó từ trên tay Dương Khai, đoạt lại tự do cho bản thân.
Cho nên nàng vẫn còn lưu lại ở Chiến Thành, ngấm ngầm tìm cơ hội.
Nhưng qua một thời gian dài như vậy, nàng vẫn không thể tìm được cơ hội thích hợp, thậm chí ngay cả Dương Khai phủ cũng không dám dễ dàng đặt chân đến. Lại không nghĩ tới biến cố ngày hôm nay, khiến cho nàng dễ dàng đạt được điều ước nguyện.
Thủy Linh bỗng nhiên cảm giác, tầng gông xiềng trói buộc trên người mình kia, từ khi tiểu nhân vào tay đã biến mất không thấy gì nữa, một lần nữa mình lại khôi phục được thân phận tự do!
Trịnh trọng đem tiểu nhân thu vào trong áo ngực, còn giơ tay vỗ vỗ, lúc này Thủy Linh mới cảm thấy an tâm, nghiêng cái đầu nhỏ, tò mò nhìn Dương Khai, cười ha hả nói:
-Ngươi không sợ ta lấy được đồ vật này rồi sẽ cúp đuôi chạy trốn à?
-Tùy ngươi! Không có ngươi hỗ trợ, ta cũng sẽ không có chuyện gì. Tuy nhiên người dám lừa gạt ta, từ trước đến nay luôn không có kết cục tốt đẹp cho lắm.
Dương Khai hừ lạnh.
Thủy Linh bĩu môi:
-Đã đến lúc này rồi, mà vẫn còn có tâm tư mạnh miệng, hừ!
Dừng một chút, lại nói:
-Tuy thế, coi như ngươi rất may mắn, ngươi không có nhìn lầm, bản cô nương không phải loại người nói không giữ lời.
Dương Khai tuy đã tra tấn nàng không ít lần, nhưng mỗi lần ra tay đều rất có chừng mực, chỉ làm nàng cảm giác được một ít thống khổ, cũng chưa từng làm cho nàng bị thương. Huống chi, tiểu nhân bị Dương Khai nắm giữ thời gian dài như vậy, Dương Khai nếu muốn nàng làm gì, thì Thủy Linh cũng vô lực phản kháng.
Chính vì duyên cớ đó nên Thủy Linh mới ý thức được, nam nhân này cũng không phải rất đáng giận, hắn khống chế mình, cũng chỉ vì kiêng kị mình mà thôi.
-Nói đi, muốn ta làm gì.
Thủy Linh dò hỏi.
-Bắt người nọ lại cho ta.
Dương Khai liếc mắt nhìn Hướng Sở một cái.
-Việc rất nhỏ.
Thủy Linh mỉm cười hì hì, vung tay lên, một dòng nước gần như trong suốt bỗng nhiên bắn ra. Dòng nước kia giống như một dây thừng có linh tính, vượt qua đám người hỗn loạn, chuẩn xác vô cùng trực tiếp quấn quanh người Hướng Sở vẫn đang chửi mắng không ngớt.
Hướng Sở quá sợ hãi, vận khởi chân nguyên phản kháng, nhưng đây là thủ đoạn của võ giả Thần Du cảnh bát tầng thi triển ra, loại người như Hướng Sở có thể ngăn cản sao?
Bất kể y dùng sức như thế nào, cũng chém không đứt dòng nước đang quấn quanh người.
-Lại đây đi!
Thủy Linh khẽ quát một tiếng, bàn tay nhỏ bé vẫy vẩy trở về, Hướng Sở đang còn kinh hoảng kêu to, nhanh chóng bị xách tới bên người Thủy Linh.
-Ngoan nào, đừng nhúc nhích, bằng không sẽ cho ngươi thấy.
Thủy Linh kéo y lại rồi nắm lấy bả vai Hướng Sở, tùy tiện quăng y cho Dương Khai, động tác nhẹ nhàng thoải mái, dường như là đang làm chuyện bé nhỏ không đáng nhắc đến.
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Dương Khai, sắc mặt Hướng Sở lập tức tái nhợt, ở giữa không trung chắp tay dậm chân, vội vàng kêu to:
-Cửu công tử tha mạng!
Dương Khai cười lạnh:
-Bây giờ hối hận rồi hả? Muộn rồi!
Phải…
Từ trong tầng mây đen ở trên bầu trời lại phát ra một đạo năng lượng tối đen, đánh vào trong cơ thể Dương Khai. Đạo năng lượng kia cuồng bạo tàn sát bừa bãi khắp nơi. Vừa mới tiếp cận Dương Khai, Hướng Sở đã bị ảnh hưởng, da thị lộ ra bên ngài nhanh chóng lan tràn một tầng hắc khí, hai mắt lồi ra ngoài, dường như trong cơ thể có một cỗ sức năng lượng cực lớn nổ bung.
Rầm…
Một âm thanh truyền ra, cả người Hướng Sở bị bạo nổ thành một đám sương máu, ngay cả hài cốt cũng không còn.
Chiến trường đang diễn ra hết sức kịch liệt đột nhiên đình trệ trong một cái chớp mắt. Mọi người dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía bầu trời đang tỏa ra huyết quang, tựa hồ cũng không nghĩ tới vị công tử Hướng gia này sẽ chết thê lương như thế.
Trước đã có Nam Sênh bị giết, hiện tại Hướng Sở hài cốt cũng không còn, Dương Khai thật sự đã làm được điều mình nói rồi.
Cho dù là Dương Chiếu cũng không thể bảo vệ hai người kia.
-Hai chúng ta đã hết nợ nhau.
Thủy Linh đắc ý nhìn Dương Khai nói, Dương Khai gật gật đầu, chậm rãi nhắm hai mắt lại, thăng tiến sắp tới, hắn cũng không có hơi sức đi để ý tới chuyện bên ngoài. Giờ phút này hắn chỉ có thể toàn lực chịu đựng uy năng thiên địa để tẩy lễ, chờ đợi cơ hội thức hải mở ra, đột phá đến Thần Du cảnh.