Ba người vừa ngồi xuống, Tiêu Phong đã thở dài, vẻ mặt hơi khó coi: “Ta đã nghe chuyện trong tông môn rồi, đúng là đáng hận! Diệp sư điệt cứ ở lại chỗ này đi, Tiêu sư bá sẽ bảo vệ con”.
“Vậy con phải uống với Tiêu sư bá một chén”, Diệp Thành tựa như đã quen, hắn còn tự giác hơn so với tưởng tượng.
“Hầy, ta thích tiểu tử này rồi đấy”, Tiêu Phong cười sang sảng.
“Tiêu sư huynh, tông môn bây giờ không thể sánh được với ngày xưa”, Sở Huyên lo lắng cất lời: “Muội và các sư huynh năm lần bảy lượt khiến sư tôn phải khó xử trên hội trưởng lão, tình hình của chưởng môn sư huynh rất tệ”.
“Theo ta thấy, Hằng Nhạc Tông bây giờ cũng chẳng khác gì trước đây”, Tiêu Phong rót một ly rượu: “Nhìn thì sóng yên biển lặng, nhưng thực ra lại sóng ngầm cuộn trào! Từ trước đến nay đều như vậy, những người kia chưa bao giờ chịu khuất phục, đừng nói là ủng hộ chưởng môn sư huynh, họ không gây phiền phức đã là tốt lắm rồi”.
“Vậy nên họ mới đẩy Diệp Thành tới chỗ huynh trên danh nghĩa trừng phạt”, Sở Huyên nói xong còn đưa mắt nhìn Diệp Thành.
Tên này không hề tỏ vẻ khách sáo, ăn uống vui vẻ, không quan tâm gì. Mới mấy phút mà hắn đã thử hết một lượt mấy chục món ngon trên bàn, ăn uống chẳng giống ai, cứ như tên nhà quê từ thâm sơn cùng cốc mới ra khiến Sở Huyên hơi xấu hổ.
“Nhưng đều không giải quyết được việc gì”, Diệp Thành cười toe toét: “Khi ấy con chỉ là một con tôm tép thôi”.
“Tôm tép”, Tiêu Phong bất giác nở nụ cười, nhìn Diệp Thành cười rất vui vẻ: “Trước đây là tôm tép, nhưng bây giờ con đã là một con rồng! Có lẽ lúc này Thành Côn đã hối hận rồi đấy!”
“Tất cả đều là số phận thôi ạ”, Diệp Thành cười khan, nhét một quả linh quả vào miệng.