“Nếu ai dám bước lên một bước thì đừng trách tại sao tôi không nể mặt!”
Đúng lúc này, bóng dáng của một người mặc áo đen như âm hồn xuất hiện trước mặt đội trưởng đội bảo vệ.
Ông ta vân vê con dao găm đang lóe sáng, tung rồi bắt.
Khoảnh khắc khi đội trưởng đội bảo vệ nhìn thấy người đó, ông ta run rẩy hô lên như một bản năng: “Dừng tay lại cho tôi!”
Mười mấy bảo vệ đồng loạt dừng bước.
Khi bọn họ thấy bóng dáng của người đang bên cạnh đội trưởng đội bảo vệ, mặt xanh mét.
“Tiền Bưu, ông đừng làm bậy, đang ở công ty đó”.
Đội trưởng đội bảo vệ không dám nhúc nhích, nói trong lo sợ.
Tiền Bưu đứng kế bên đội trưởng đội bảo vệ chơi đùa con dao găm, thỉnh thoảng dao găm xẹt qua đầu ông ta làm ông ta suýt tiểu ra quần.
Khi Lạc Bân mới đến trụ sở chính tập đoàn Nhạn Thanh đã gặp phải rất nhiều khó khăn, thậm chí có một lần Lạc Bân xích mích với một quản lý cấp cao.
Trước mặt mọi người, vệ sĩ của quản lý cấp cao đó định đánh Lạc Bân nhưng đúng lúc này, Tiền Bưu xuất hiện, đâm vệ sĩ kia hơn chục nhát.
Nhưng vệ sĩ đó vẫn còn sống.
Bởi vì Tiền Bưu không đâm vào chỗ hiểm nên nhìn có vẻ như vệ sĩ kia bị thương rất nặng nhưng thực tế không phải.
Mà chuyện này cũng làm tất cả các quản lý cấp cao kinh hãi.
Từ đó về sau, mặc dù cuộc chiến tranh giành giữa các quản lý cấp cao trong tập đoàn và Lạc Bân vẫn tiếp tục diễn ra nhưng không ai dám ra tay với Lạc Bân nữa.
Bởi vì có sự tồn tại của Tiền Bưu.
Có thể thấy việc Tiền Bưu xuất hiện đã làm đám bảo vệ đó kinh hãi đến nhường nào.
“Tiền Bưu, bảo bọn chúng cút khỏi tập đoàn Nhạn Thanh đi”.
Lạc Bân thấy Tiền Bưu như thấy cọng rơm cứu mạng, ông ta vội vàng nói.
Tiền Bưu chơi đùa với con dao găm trong tay, lạnh lùng nhìn đội trưởng đội bảo vệ: “Các người không nghe sếp Lạc nói gì à? Có cần tôi trị giúp chứng tai điếc không?”
Đội trưởng đội bảo vệ nào dám ở lại tập đoàn Nhạn Thanh nữa, vội vã nói: “Ông đừng làm vậy, tôi đi ngay đây!”
Dứt lời, ông ta chạy khỏi tập đoàn Nhạn Thanh như đang trốn.
Đám bảo vệ còn lại thì mơ màng, sau khi ngơ ngác một lúc thì nối gót đội trưởng đội bảo vệ.
Nhóm người đến phỏng vấn thì ngỡ ngàng.
Hàn Phi Phi cũng đang không hiểu gì nhưng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Chúng ta đi thôi”.
Lạc Bân biết chắc chắn Dương Thanh có chuyện cần nói với mình nên không dám chậm trễ, nói xong thì dẫn đầu đi về phía trước.
Dương Thanh dẫn theo Mã Siêu.
Phòng làm việc của Lạc Bân nằm trên tầng cao nhất tập đoàn, là một căn phòng được thiết kế đơn giản.
“Chủ tịch, tôi đã làm mất mặt cậu rồi”.
Mới bước vào văn phòng, Lạc Bân đã quỳ gối xuống ngay, mắt đỏ hoe, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn Dương Thanh.
Vốn dĩ khi bị hai tên bảo vệ chặn trước cửa công ty, anh khá bực Lạc Bân nhưng những chuyện xảy ra sau đó lại khiến anh hiểu những gì Lạc Bân đang gặp phải.
“Đứng lên đi!”
Nhìn người đang quỳ dưới chân mình, Dương Thanh nhíu mày quát.
“Chủ tịch, tôi không hoàn thành nhiệm vụ cậu giao cho tôi, tôi có tội”, Lạc Bân khóc lóc.
“Nếu ông đã thích quỳ vậy thì quỳ đi, chúng tôi đi!”
Dương Thanh chợt nói.
Nghe vậy, Lạc Bân vội vàng đứng lên lau nước mắt nói với Dương Thanh: “Chủ tịch, cậu đừng đi, tôi không quỳ nữa”.
Lúc này Dương Thanh mới ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Lạc Bân đang nơm nớp lo sợ đứng trước mặt mình.
Ánh mắt sắc sảo đã mềm mỏng hơn nhiều.
Anh thở dài chỉ một chỗ nói: “Ngồi xuống đi”.
Lạc Bân vội vàng ngồi xuống, ngồi thẳng lưng cứ như học sinh tiểu học gặp cô giáo.
“Ông có lỗi đó ông biết không?”, Dương Thanh chợt hỏi.
Dương Thanh của bây giờ đang rất uy nghiêm, dù đang chất vấn Lạc Bân nhưng lại không giận lắm.
Lạc Bân gật đầu xấu hổ nói: “Tôi không hoàn thành nhiệm vụ mà cậu giao cho tôi, đúng là lỗi của tôi!”
“Đây không phải là chuyện tôi muốn đề cập”.
“Tôi nói ông có lỗi không phải là trách ông không hoàn thành nhiệm vụ tôi giao mà rõ ràng ông đang phải chịu một lực cản rất lớn nhưng ông lại không nói cho tôi nghe về những phiền phức hay vấn đề mà ông gặp”.
“Mỗi lần gọi điện báo cáo, ông chỉ nói những mặt tốt chứ không hề đề cập đến mặt tối”.
“Cho nên tôi mới nói ông có lỗi”.
Dương Thanh bình tĩnh nói, cơn giận đã lắng xuống được phân nửa.
Lạc Bân ngạc nhiên, ông ta cứ ngỡ Dương Thanh sẽ mắng ông ta một trận ra trò nhưng không ngờ Dương Thanh không hề tức giận mà chỉ trách sao ông ta không báo cáo vấn đề sớm hơn.
“Chủ tịch, tôi… tôi sai rồi”.
Lạc Bân cúi đầu chảy nước mắt.
Một người đàn ông trung niên trưởng thành, chín chắn biết suy nghĩ mà bây giờ phải rơi nước mắt, có thể thấy thời gian ở trụ sở chính, ông ta đã uất ức đến nhường nào.
Dương Thanh không nói gì, đợi sau khi cảm xúc của Lạc Bân ổn định lại, anh mới nói tiếp: “Ông phải nhớ rằng ông mới là tổng giám đốc của tập đoàn Nhạn Thanh.
Ngoài tôi ra, ông là người có quyền nhất công ty này.
Hôm nay chúng ta phải thanh lọc tập đoàn Nhạn Thanh để đám sâu mọt đó hiểu rằng, tập đoàn Nhạn Thanh họ Dương chứ không phải họ Vũ Văn!”
Những lời Dương Thanh nói giống như quả bom nổ tung trong đầu Lạc Bân.
Đúng vậy!
Chủ nhân thực sự của tập đoàn Nhạn Thanh là chàng trai trẻ trước mặt.
Cho dù gia tộc Vũ Văn có mạnh mẽ đi chăng nữa thì sao?
Ông ta chỉ cần làm một chuyện duy nhất, đó chính là tin tưởng Dương Thanh.
“Vâng, chủ tịch!”
Mắt Lạc Bân sáng như sao, niềm tin đã mất bấy lâu nay đã tìm về.
“Ầm!”
Đúng lúc này, bỗng nhiên cửa phòng làm việc của Lạc Bân bị đạp văng.
Sau đó, vài người nối đuôi nhau vào.
Trong đó người đang đi đầu là người Dương Thanh đã gặp khi định vào công ty.
Phó tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Thanh, Tống Húc Dương!
Sau lưng Tống Húc Dương là những gương mặt quen thuộc, đám bảo vệ mới bị Lạc Bân sa thải.
“Lạc Bân, mẹ nó ông ăn gan hùm mật gấu hả? Đến lính của tôi mà ông cũng dám đuổi?”
Tống Húc Dương bước đến trước bàn làm việc Lạc Bân, đập tay lên bàn, mặt ngập vẻ tức giận.
.