Ái ôi! Tô Khiết nghe được giọng nói sang sảng của tổ trưởng Tôn truyền từ đầu bên kia điện thoại tới, cô hơi nhếch miệng, người này can đảm lắm!
Nguyễn Hạo Thần đã tự nói tên mình rồi mà tổ trưởng Tôn vẫn còn nói như thế. Bản thân cô ta là một nhân viên của Nguyễn Thị lại dám ăn nói như thế với tổng giám đốc, giỏi, đúng là giỏi mà. Ngay cả cô cũng hơi khâm phục tổ trưởng Tạ này rồi. Hơn nữa từ ngữ miêu tả của tổ trưởng Tạ càng lúc càng ác.
Trai bao? Tô Khiết vô thức nhìn Nguyễn Hạo Thần, cô đúng là muốn nói, với tướng mạo này của Nguyễn Hạo Thần mà không làm trai bao đúng là lãng phí.
Nhưng lúc này trên mặt Nguyễn Hạo Thần lại không hề có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo, Tô Khiết đột nhiên muốn cười, nhưng trong hoàn cảnh bây giờ, cô chắc chắn sẽ không dám cười ra tiếng.
Cô sợ lúc này mà cô bật cười thì nói không chừng Nguyễn Hạo Thần sẽ bóp chết cô luôn.
“Kiểu đàn ông như anh, có tay có chân, không lo làm việc đàng hoàng lại làm trai bao của mấy cô chủ có tiền, như vậy có được xem là đàn ông không? Hoàn toàn chẳng đáng mặt đàn ông, đúng là khiến người khác xem thường mà…” Tổ trưởng Tôn càng nói càng hăng, càng nói càng đắc ý.
Nhưng Tô Khiết nghe được lại càng lúc càng kinh ngạc, lá gan của bà tổ trưởng này dường như to quá mức bình thường rồi.
Lúc Tô Khiết còn đang khâm phục lòng can đảm của tổ trưởng Tôn thì giọng nói bên kia đột nhiên dừng lại.
“Anh… Anh vừa nói anh là ai?” Chỉ lát sau, giọng nói của tổ trưởng Tôn lại truyền tới lần nữa, rõ ràng không còn khí thế như vừa nãy mà ngược lại mang theo mấy phần sợ hãi.
Làm gì có chuyện Nguyễn Hạo Thần trả lời câu hỏi của cô ta lần nữa.
Tô Khiết ngạc nhiên, cung phản xạ của Tôn Ngọc Phương dường như dài hơn người bình thường thì phải, đến bây giờ cô ta mới kịp phản ứng lại.
Cô còn tưởng tổ trưởng Tôn gan to bằng trời đấy.
“Anh, anh, anh cùng tên với tổng giám đốc của chúng tôi?” Rõ ràng tổ trưởng Tôn không tin tưởng được người đàn ông vụng trộm của Tô Khiết sẽ là tổng giám đốc của tập đoàn Nguyễn Thị.