Dứt lời, hắn vung tay xoay người đi mất, một đám lâu la lập tức nối gót theo sau.
Tần Phong một mình dẫn quân nghênh đón, xem bộ dáng không xem ba đối thủ kia vào đâu.
– Để hắn đi một mình sao?
Lưu Hùng quay sang hỏi Mặc Ngư.
Mặc Ngư cười nhạt:
– Nếu là bên ngoài, một mình Tần Phong đối phó một người trong bọn họ cũng khó, nhưng trong này thì kết quả sẽ khác. Cứ để hắn đi, ngươi ở lại phòng thủ cho ta, không để ta phải phân tâm.
– Vậy được!
Lưu Hùng gật đầu.
Mặc Ngư nhếch môi khẽ cười. Có lẽ lát nữa Mục Trần sẽ khá chấn động, bất ngờ này sẽ cho hắn biết, xâm nhập lung tung vào trong này là chuyện ngu xuẩn đến mức nào.
Trong bóng rừng âm u, ba bóng đen nhanh chóng lướt qua.
Mục Trần lại đột ngột dừng lại. Đằng trước kia hắn đã nhận thấy hơi thở của khoảng 30 tên. Con đường này có lẽ cũng đã gần đến Tàng linh viện, Chúng Viện Minh cử người canh gác cực kỳ cẩn mật.
– Không lẻn qua được nữa, trực tiếp xông lên thôi!!
Mục Trần quét mắt nhìn xung quanh, địa hình nơi đây khá phức tạp, họ không thể lặng lẽ vòng qua đám người kia được.
– Ừm!
Lạc Li và Thanh Tuyền đều tán thành.
Mục Trần hạ người xuống, lướt đi như một con báo săn mồi.
Trên con đường mòn phía trước, đám người đứng tản ra cảnh giác nhìn ngó xung quanh. Dáng người bọn này ai nấy đều cao to lực lưỡng, thân thể còn mơ hồ có ánh sáng nhạt, chính là dấu hiệu đã từng tu luyện thần quyết luyện thể.
Đứng phía trước là một gã nam tử thân như thiết tháp, ánh mắt như mãnh hổ, rõ ràng là đầu lĩnh.
– Gì?
Đột nhiên gã to con đó trừng mắt, hắn nhận thấy vài rung động truyền lên từ mặt đất, lập tức tập trung ánh nhìn về phía bóng đêm có rung động truyền lại. Theo tiếng xé gió dồn dập, một bóng đen xuất hiện nhanh như cắt.
– Có người xâm nhập, ngăn họ lại!
Gã to cao như thiết tháp hét lớn, chân giậm mạnh xuống đất khiến mặt đất nứt nẻ, sức mạnh cơ thể được dịp bùng phát.
Hắn lao lên trước, hung hãn tấn công bóng đen lướt tới kia. Hắn rất tự tin vào sức mạnh cơ thể của mình, ngay trong chính các cao thủ Chúng Viện Minh, luận về sức mạnh cơ thể cũng chỉ có mất vị thủ lĩnh là vượt qua được hắn.
“Chát!”
Thế nhưng ý nghĩ của hắn hoàn toàn sai lầm, thân thể cường tráng va vào bóng đen kia, hắn lập tức biến sắc. Cái bóng đen nhỏ con mỏng cơm kia lại mạnh như một con linh thú hung hãn, lực đạo kinh khủng sấn tới cơ thể hắn.
Thân thể gã thiết tháp kia nhẹ nhàng bay ngược lại, lăn lóc trên mặt đất, mũi miệng đầy máu.
Đám lâu la Chúng Viện Minh nhìn thấy cảnh tượng đó lập tức kinh hãi. Sức mạnh cơ thể đồng bọn ra sao chúng biết rõ, thế nhưng vừa chạm mặt đã bị cái bóng đen kia hất văng bị thương?
Bóng đen kia đứng sững lại, gương mặt lộ rõ chính là Mục Trần, thân hình mỏng cơm đứng sừng sững chắc chắn. Liếc nhìn lại gã thiết tháp đang lăn lê bò càng trên mặt đất, hắn tấm tắc khen thầm thân thể đối thủ cũng khá rắn chắc, chỉ tiếc gặp phải hắn.
– Đối thủ rất cứng, cùng lên!
Gã thiết tháp kia cố sức quát lớn, hắn đã nhận thấy rõ ràng tên trước mặt đã tu luyện thân thể đến một mức độ phải nói là đáng sợ.
“Vèo!”
Một đám nhất tề xông tới, lập tức bao vây Mục Trần.
Đối phương hùng hổ vây chặt, Mục Trần cũng trở nên lạnh lẽo, hắc lôi lóe ra từ cơ thể, tiếng sấm rền vang vọng. (?? hắc lôi này ko phải linh lực à, vậy thôi lấy sét đánh bọn nó cho rồi)
“Đùng!”
Hắn bật nhảy lên lao vào đám người, quyền cước liên miên như sấm đánh, bất cứ ai bị công kích của hắn chạm vào thì lập tức hộc máu văng ra.
Phía sau, Lạc Li và Thanh Tuyền cũng nhanh chóng xông lên, biểu hiện không cường hãn bá đạo như Mục Trần, nhưng thể chất cũng mạnh hơn người khác nhiều, tung hoành ngang dọc. Lạc Li còn có Lạc Thần Kiếm, dù không sử dụng linh lực nhưng lưỡi kiếm sắc bén và chất thép cứng rắn vốn có của thanh thần kiếm cũng khiến những kẻ kia không thể nào phòng ngự nổi.
Ba người ra tay liền như hổ vào bầy dê, mặc cho đối phương người đông thế mạnh nhưng lại bị ba người bọn họ đẩy lui nhanh chóng, những tiếng la hét thảm thương vang lên.
Chỉ chốc lát sau, đám cao thủ Chúng Viện Minh đại bại nằm rên rỉ trên mặt đất.
– Không thể vận dụng linh lực đúng là phiền phức!
Ôn Thanh Tuyền cau có nghiến răng. Phía bên ngoài thì bọn người này còn chưa có tư cách tới gần nàng, chỉ cần có ý đồ đã bị nàng vỗ một phát gục ngay đơ.
Mục Trần mỉm cười, chợt biến sắc, ánh mắt trở lại băng hàn ngẩng lên nhìn một phía kia. Trong bóng tối nơi đó, vài bóng người chầm chậm hiện ra, nhân số cũng cả trăm, nhốn nháo ồn ào hoàn toàn vây kín khu vực này.
Kẻ đi đầu chính là Tần Phong, đang giương gương mặt đắc ý của lão miêu nhìn ba con chuột nhắt lọt ổ.