Mang theo chấp niệm gần như quyết tử, A Trạch vừa lạnh vừa đói xiết chặt nắm đấm, hô to về phía trong núi.
“Ta không sợ! Ta không sợ! Ta biết đây là khảo nghiệm của tiên nhân, ta không sợ….!”
Tiếng la hét của A Trạch trong mưa lớn cùng tiếng sấm tự nhiên không truyền được bao xa, càng không có khả năng truyền đến tai các tiên nhân thượng giới, nhưng lại giúp A Trạch phát tiết nỗi sợ hãi trong lòng ra một phần.
Cơn bão còn chưa qua, sắc trời đã hoàn toàn là ban đêm. Cậu bé cuộn mình trong lỗ thủng của vách núi, nhìn hoàn cảnh bên ngoài đưa tay không thấy năm ngón, buồn ngủ nhưng lại không dám thật sự đi ngủ.
A Trạch mê man nép vào vách núi. Trên đá chậm rãi hiện ra khuôn mặt của một ông lão, dáng vẻ giống hệt lão giả lúc trước thay mấy thiếu niên sấy quần áo và cho mọc lên cây nấm vào ban đêm.
Chẳng biết mưa gió đã đi qua từ lúc nào, A Trạch cũng không biết đi ngủ đã từ lúc nào. Trong bầu trời đêm, có người cưỡi gió mà đến, chậm rãi hạ xuống gần gò núi – chính là hai tu sĩ Cửu Phong Sơn.
Tình hình ở chân trời phía xa đã lập tức thu hút lão giả có gương mặt trên vách núi. Trong lòng lão khẽ động, lập tức chậm rãi biến mất.
‘Hảo tiểu tử! Vậy mà dẫn tới tiên nhân hạ giới kiểm tra!’
Trong núi này căn bản không có đạo nhân hỏa khí thứ hai, vì vậy hai người ở trên bầu trời lập tức phát hiện ra A Trạch. Thấy thiếu niên đang cuộn mình ngủ mê, tu sĩ họ Tấn lắc đầu.
“Vẫn còn là con nít!”
Sư huynh đồng môn bên cạnh cũng khẽ lắc đầu.
“Đi đến nơi này chắc chắn không sai, chỉ là cỗ tử khí này không phải là cầu tiên, mà giống như cầu chết ấy…”
Ở khoảng cách gần như vậy, hai vị chân nhân của Cửu Phong Sơn làm sao không nhận ra tình huống đáng lo ngại của vị thiếu niên này chứ, không riêng gì vấn đề thân thể cực hạn, còn có biến hóa khí tượng cũng thế.
Tu sĩ họ Tấn bấm ngón tay, lập tức biết được thiếu niên trước mắt đã lên núi rất lâu rồi. Ít nhất đối với phàm nhân mà nói, nhất là đối với một thiếu niên phàm nhân, còn phải ở trong một hoàn cảnh khảo nghiệm khắc nghiệt như thế này, có thể xem như sống một ngày bằng một năm.
“Lý sư huynh, huynh nghĩ sao?”
Tu sĩ họ Lý khoát tay nói.
“Tấn sư đệ, đây là chuyện mà Chưởng giáo chân nhân nói với ngươi, không cần hỏi ý kiến của ta, ngươi quyết định là được.”
Nghe vậy, tu sĩ họ Tấn nhìn phía A Trạch, lại nhìn về Cửu Phong Sơn. Vị trí của thiếu niên này nhìn không tới Kình Thiên Cửu Phong, lại càng không cần phải nói tới một trong các ngọn núi của Cửu Phong. Tuy rằng thiếu niên này vào núi đã lâu, nhưng hướng đi sai lầm và nguyên nhân tốc độ, muốn đi tới cùng thì vẫn còn rất lâu.
“Chỉ là hài tử mà đã có suy nghĩ không lùi bước, nếu nó đi xuống núi, chắc chắn sẽ phải chết. Lý sư huynh….”
“Ài, Tấn sư đệ, ngươi cứ định đoạt là được.”
“Vậy được, chúng ta quan sát cậu bé thêm một lúc, sau đó mới quyết định có dẫn lên Cửu Phong Sơn không.”
“Ừ.”
…
Lại một ngày nặng nề đi qua, A Trạch tỉnh dậy từ trong đau đớn đầy người. A Trạch cũng không hề tự trách mình đã ngủ quên. Cậu bé giãy giụa đứng lên, chuyện đầu tiên là cởi quần áo trên người, ra sức vắt khô nước.
Vì sao trong núi rõ ràng có nhiều dã thú như vậy, hơn nữa rất nhiều lần đều nghe được tiếng thú rống đáng sợ ở phương hướng không tính là xa, nhưng không có con nào công kích mình. Rõ ràng, mình hiện tại cực kỳ suy yếu, là thức ăn rất dễ bắt được.
Vì sao bản thân cậu còn chưa ngã xuống, nếu ngã xuống chẳng phải có thể đi gặp gia gia và cha mẹ ư? Nghe nói sau khi chết cũng có thế giới của người chết nữa đấy, sẽ có âm sai đến đón đi, mặc dù ở trong núi nhưng có lẽ cũng có thể đi nhỉ?
A Trạch có chút chết lặng, nhưng chấp niệm trong lòng càng lúc càng mạnh, không biết đó là chấp niệm muốn tìm tiên nhân cứu sống người nhà hay là chấp niệm muốn chết đi trong núi để được gặp người nhà.
Lại qua ba ngày.
Trong ba ngày này, A Trạch ngoại trừ ăn rất ít rễ cây và quả dại còn sống, sẽ chỉ uống một chút nước. Cũng chưa từng thấy cậu ăn bất kỳ thứ gì giống đồ ăn, càng không có khả năng còn khí lực để tồn tại.
Giữa trưa ngày hôm nay, lại là một ngày trời đổ mưa, A Trạch không tìm được nơi thích hợp để tránh mưa. Cậu bước thấp bước cao không ngừng đi về phía trước, liên tục tìm kiếm. Cậu biết rõ ngay từ đầu rằng khi trời mưa, bầu trời rất nhanh sẽ tối đen.
Đột nhiên dưới chân bị trượt, thiếu niên nằm sấp ra đất. Gương mặt nặng nề đập lên tảng đá, đáng lẽ sẽ rất đau nhưng A Trạch không cảm nhận được.
Ánh mắt cậu có chút mơ hồ. A Trạch hiểu rằng mình đã đến cực hạn, không phải là thể lực đạt cực hạn mà là sinh mệnh đến cực hạn.
‘Như vậy, cũng tốt…’
Trong tầm mắt mơ hồ, A Trạch dường như nhìn thấy hai dáng người đến gần. Quả nhiên trước khi chết sẽ có Âm sai đến đón.
“Hài tử, ngươi tên là gì?”
Lời nói vừa truyền đến, A Trạch cảm thấy ý thức thanh tỉnh hơn một chút, gắng gượng nằm ngửa. Cậu nhìn hai người trong mưa; những hạt mưa dường như đang tránh né bọn họ.
“Ta, gọi, gọi, là A Trạch, gọi là Trang Trạch… Các ngài, là âm sai sao?”
“Âm sai? Ha ha, âm sai cũng không muốn đến nơi này đâu. Nếu ngươi chết trong núi, đó chính là cô hồn dã quỷ rồi.”
“Vậy các ngài là… là ai?”
Tu sĩ họ Tấn cúi người, duỗi tay nắm chặt tay A Trạch, nhẹ nhàng nhấc cậu bé lên rồi để cậu ta có thể tự mình đứng vững. Đồng thời, lại còn có một đạo linh khí nhập vào trong cơ thể cậu bé, giúp cậu ta hòa hoãn sự đau đớn.
“Ta nghĩ có lẽ ngươi đã từng nghe qua tên của ta, kẻ hèn là Tấn Trường Đông.”
A Trạch ngây ra một lúc, sau đó cả người run lên.
“Tấn Trường Đông? Trường Đông công? Ngài là Trường Đông tiên nhân, Trường Đông công!?”
Tấn Trường Đông khẽ gật đầu, sau đó tay áo vung lên, dưới chân sinh ra mây mù. Gã cùng sư huynh mang theo thiếu niên chậm rãi bay lên bầu trời.
“Trước tiên cứ theo ta trở về núi đi!”
Đạp mây phi hành không biết nhanh hơn A Trạch khó khăn bôn ba không biết bao nhiêu lần. Cũng không lâu sau, thiếu niên tâm tình kích động đi theo hai vị tiên nhân cùng xuyên qua từng tầng mây, nhìn thấy chín ngọn núi không lồ cao ngất ở phương xa.