Hàn Phi Phi lập tức tái nhợt mặt mày, dù biết Dương Thanh rất lợi hại nhưng đây là tập đoàn Nhạn Thanh, không phải tỉnh Giang Bình.
Dương Thanh dám ra tay đánh người ở đây chẳng khác nào đang chống đối gia tộc Vũ Văn.
Gia tộc Vũ Văn là một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, thế lực khổng lồ.
Trong đám bảo vệ vừa chạy tới có cả hai gã vừa chặn đường Dương Thanh và Mã Siêu.
“Đội trưởng, hai tên khốn kiếp này chính là bọn vừa cố tình xông vào, chúng tôi không cản nổi.
Không ngờ chúng nó dám đánh cả cháu của sếp Tống”.
Hai gã bảo vệ kia vội nói với tay đứng đầu đám bảo vệ.
Đội trưởng đội bảo vệ càng thêm tức giận, nhìn chằm chằm Dương Thanh, nói: “Các người to gan thật đấy, dám xông vào tập đoàn Nhạn Thanh cơ đấy”.
Dứt lời, ông ta vung tay lên: “Lôi họ đi!”
“Đội trưởng, hai thằng này cũng biết võ, thực lực rất mạnh đấy”.
Hai gã bảo vệ ngoài cửa vội vàng bước lại, nói khẽ vào tai gã đội trưởng.
Đội trưởng đội bảo vệ quát lên: “Vậy thì đánh ngất trước rồi lôi đi!”
Hơn chục gã bảo vệ cầm dùi cui đồng loạt nhào về phía Dương Thanh và Mã Siêu.
Từ đầu tới cuối, Dương Thanh và Mã Siêu đều bình thản thờ ơ, như không hề cảm nhận được mối nguy hiểm đang cận kề.
Hàn Phi Phi lo phát khóc, nghĩ Dương Thanh bị liên lụy vào chuyện nguy hiểm thế này vì mình, cô ta lại bắt đầu tự trách.
“Muốn động đến anh ấy thì phải bước qua xác tôi trước đã!”
Hàn Phi Phi bỗng bước lên trước, dang hai tay chắn trước mặt Dương Thanh, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy kiên định.
Dương Thanh cảm thấy thật ấm lòng.
Tuy việc này vì Hàn Phi Phi mà ra nhưng đều do Tống Lỗi gieo gió gặt bão, Hàn Phi Phi kiên quyết đứng về phía anh như vậy đã là rất tốt rồi.
“Các người chắc chắn muốn dùng dùi cui đánh ngất chúng tôi hả?”
Dương Thanh bỗng lên tiếng.
“Nói nhảm! Chúng mày dám đánh ngất cả cháu trai sếp Tống, bọn tao đánh ngất chúng mày thì có vấn đề gì?”
Đội trưởng đội bảo vệ cười lạnh nói.
Ông ta vốn được Tống Húc Dương đề bạt.
Thấy Tống Lỗi bị phế một tay, lại bị đánh ngất xỉu, đương nhiên ông ta phải báo thù cho Tống Lỗi.
Gia tộc Vũ Văn là chỗ dựa của tập đoàn Nhạn Thanh.
Từ khi ông ta nhận chức đội trưởng đội bảo vệ đến nay, chưa từng thấy ai dám tới gây sự như vậy.
Bao lâu mới đụng phải tình huống này, lại còn liên quan đến người nhà họ Tống nữa, đương nhiên ông ta muốn thể hiện tốt một chút.
“Vậy thì không còn gì để nói nữa”.
Dương Thanh bỗng nói.
Mã Siêu đã vặn cổ tay chuẩn bị đánh từ trước.
Dương Thanh nói thế chẳng khác nào bảo anh ta ra tay.
“Lên hết cho tôi, đánh ngất hai thằng ranh dám tới tập đoàn Nhạn Thanh gây sự kia đi!”
Đội trưởng đội bảo vệ ra lệnh, mấy gã bảo vệ đứng gần Dương Thanh và Mã Siêu lập tức hăng hái xông tới.
Mã Siêu nhếch miệng nở một nụ cười tàn nhẫn, vặn cổ tay chuẩn bị đánh.
“Dừng tay lại ngay cho tôi!”
Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, bỗng một tiếng gầm giận dữ vang lên toàn bộ sảnh đón khách tầng một.
Hơn chục gã bảo vệ đều dừng lại, quay đầu nhìn người đàn ông trung niên vừa lên tiếng.
“Sếp Lạc!”
Có người nhận ra ông ta, lập tức kinh ngạc hô lên.
Lúc này, Lạc Bân cực kì tức giận.
Ông ta không biết Dương Thanh tới Yến Đô, vừa vào công ty đã thấy anh bị đám bảo vệ bao vây.
Nhiệm vụ Dương Thanh giao cho ông ta còn chưa hoàn thành được một nửa.
Vậy mà giờ đây, Dương Thanh còn suýt bị bảo vệ của công ty vây đánh.
Lòng ông ta cực kì thấp thỏm, chậm chạp bước về phía Dương Thanh.
“Sếp Lạc, hai thằng ranh này đánh gãy một tay của cháu trai sếp Tống, lại còn đánh ngất cậu ấy nữa”.
“Nếu ông không cho chúng tôi đánh bọn nó, sếp Tống biết được sẽ không hay lắm đâu”.
“Tôi khuyên sếp Lạc đừng xen vào chuyện của người khác, việc ở đây cứ để tôi xử lí là được”.
Đội trưởng đội bảo vệ cười lạnh nói.
Đối mặt với Lạc Bân, ông ta không hề tỏ ra kính trọng, trái lại giọng điệu còn sặc mùi đe dọa.
.