Đây là một cái người tóc màu nâu, đôi mắt đỏ tươi, một người phụ nữ cao gầy, khuôn mặt đẹp đẽ nhưng không hề ít nếp nhăn nơi khóe mắt và nếp uốn trên mặt. Do đó có thể thấy được tuổi không còn trẻ nữa, quần áo da đều màu đen, khe ngực sâu không thấy đáy.
Nhưng người phụ nữ này quỷ dị xuất hiện cũng không dọa được Lâm Nhược Khê. Đơn giản là Lâm Nhược Khê chú ý đến người bị cô gái ôm trong lòng, là bé Harry đáng yêu.
– Các ông làm gì Harry vậy?
Lâm Nhược Khê lạnh giọng chất vấn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Harry tái nhợt vô cùng, sợ hãi nhắm hai mắt, ở trong lòng ng phụ nữ, nặng nề mê man.
Ả nói tiếng Anh giọng khàn khàn, quyến rũ cười:
– Yên tâm, nó còn sống, đồ ăn như thế này rất hợp khẩu vị. Nhưng tôi không đành lòng ăn.
Nói xong, đầu lưỡi hồng hồng liếm liếm đôi môi đầy đặn.
– Đồ… Đồ ăn?
Rốt cục Lâm Nhược Khê cũng ý thức được tình hình không ổn. Người phụ nữ trước mặt này, dường như không thể nào tầm thường, theo bản năng, Lâm Nhược Khê lại một lần nữa ghé sát vào Dương Thần.
Dương Thần cười cười, giơ tay ôm bả vai Lâm Nhược Khê:
– Đừng sợ, có anh ở đây, cô đây chỉ là dọa người thôi.
Anh em Stern ở phía sau cũng bị cô gái cổ quái trước mặt hù dọa không nhẹ. Thừa lúc những người khác không chú ý đến, bọn họ muốn lui về phía đường nhỏ đi ra ngoài.
Nhưng không chờ bọn họ lùi được ra phía sau vài bước, có một vách tường vô hình chặn bọn họ lại.
– Ối.
Stern đau kêu lên một tiếng, sờ sờ cái ót bị đụng vào “Vách tường không khí”, buồn bực oán giận:
– Chết tiệt, chẳng lẽ chúng nó là ma quỷ sao? Nơi này bị làm sao vậy?
Người đàn bà cười khanh khách nói:
– Vô dụng! Nơi này trong thời gian ngắn đã được ngăn cách với không gian bên ngoài. Người bên ngoài không thể nhìn thấy, cũng không thể nghe thấy gì ở đây hết.
– Bà là ai? Muốn đòi tiền sao? Thả Harry ra, tôi sẽ cho cô tiền.
Lâm Nhược Khê nổi lên dũng khí, nhìn thẳng vào cô gái nói.
Người phụ nữ kia cũng làm như thưởng thức cái tác phẩm nghệ thuật quý báu, không ngừng đánh giá thân thể, dung nhan của Lâm Nhược Khê, trong mắt tràn đầy thần thái hưng phấn…
– Đúng là kiệt tác của Thượng Đế. Gais, tôi rất thích cơ thể này, anh làm rất khá.
Ả nói với gã đàn ông gầy guộc đứng bên cạnh.
Gais cười nói:
– Chị Viscount, em muốn cái thể xác của tên tóc vàng kia, thân thể này của em sắp mục rồi.
Nói xong, ngón tay hướng tới phía Stern đang hết nhìn đông lại nhìn tây để tìm cách chạy trốn.
– Hừ, muốn thì lấy đi. Nhưng tôi lại muốn lưu lại thể xác của người phụ nữ tóc bạc kia, để lại cho một bà trong tộc, chắc chắn là một lễ vật không tồi.
Ánh mắt ả ngắm hướng Alys, cười lạnh nói.
Nghe được ả nói chuyện với Gais, Lâm Nhược Khê nhíu mi. Cô hoàn toàn không thể lý giải, cái gì là “Thể xác”? Cái gì là “Tộc”?
Dương Thần rốt cục cũng mở miệng, tràn đầy hưng phấn mà dùng ngón tay ra hiệu về phía chính mình, hỏi:
– Tao thì sao? Thể xác Stern cùng Alys đều có dùng, cả bà xã tao chúng mày cũng muốn, còn tính toán xử lý tao như thế nào?
Ả hơi kinh ngạc thấy Dương Thần bình tĩnh, cười lạnh nói:
– Con người kia, cậu có biết mình đang nói gì không? Tuy nhiên nếu cậu không biết tôi có thể từ bi nói cho cậu biết, bộ dạng này của cậu, chỉ cho người hầu của tôi làm đồ ăn thôi.
Đang nói, ả đưa một bàn tay hướng tới Dương Thần, đám người hé ra, một chùm sương mù mầu hồng đột nhiên tản ra.
Sương mù thật giống như phấn hoa, xuyên qua cả vách tường trong suốt phong tỏa nơi đây. Không đợi bốn người kịp phản ứng, đã bị hít phải vào trong lỗ mũi.
Dường như trong cùng lúc, Lâm Nhược Khê và hai anh em Stern mi mắt sập xuống, mơ màng té xuống đất.
Dương Thần không để cho Lâm Nhược Khê ngã thẳng xuống mặt đất, là là chờ cho anh em Stern ngã xuống, mới giúp đặt Lâm Nhược Khê lên người anh em họ. Như vậy sẽ không bị bẩn quần áo.
Nhìn Dương Thần không ngờ không lại xảy ra chuyện gì, cô gái và Gais cùng với hai tên da đen đều kinh ngạc, nói không ra lời.
– Cậu… Cậu là ai? Làm sao có thể…
Bà ta vẫn không thể tin được, không ngờ Dương Thần có thể không bị ảnh hưởng của loại sương mù này.
Dương Thần xoay người lại, nhún vai:
– Tuy tao không biết cụ thể chúng mày định làm gì. Nhưng hình như chúng mày chọn sai “Con mồi” rồi.
Trong mắt người đàn bà lộ ra một tia tàn nhẫn:
– Ăn nói ngông cuồng. Giết hắn!
Ra lệnh một tiếng, hai gã da đen to lớn phía sau Dương Thần tròng mắt bình thường đột nhiên biến thành màu đỏ tươi, lập tức nhếch miệng, răng nanh bén nhọn, há mồm to, gào thét, bóng dáng như điện hướng vào cổ và giữa lưng Dương Thần đánh tới.
Chỉ có điều, còn chưa tới ba thước phía sau Dương Thần, hai gã da đen to lớn giống như bị đông cứng lại, tê liệt trên không trung.
– Phụt!
Hai gã to lớn cùng phun ra máu tươi, không hiểu bị sức mạnh thật lớn nào từ phía sau đẩy ra ngoài.
Hai gã da đen rơi mạnh xuống đất. Người phụ nữ kia chứng kiến tất cả mọi chuyện còn không thể tin được, mở to mắt tràn đầy kinh ngạc.
– Thợ săn ở trong rừng rậm săn thú cũng không sao. Nhưng nếu chọn sai con mồi, có thể, chính thợ săn sẽ trở thành con mồi.
Dương Thần cười nói.
– Đừng xem thường người khác.
Khóe miệng ả co giật, nói:
– Tuy tôi không biết cậu là ai. Nhưng cậu đã làm xáo trộn kế hoạch của tối, hôm nay tôi sẽ lấy mạng cậu ở chỗ này.
Nói xong, miệng ả cũng thò ra răng nanh sắc nhọn, con ngươi vốn màu đỏ tươi nay giống như có máu cuồn cuộn chảy ra, đầu tóc màu nâu dựng lên nhảy múa, áo gió bao khắp cơ thể bắt đầu bành trướng, lộ ra sức mạnh mười phần cơ thể.
Dương Thần híp híp mắt:
– Tộc ma cà rồng?