Trình Khai Sơn hô to.
Lý Lương chỉ vào thiếu niên đang ngồi trong góc nhắm mắt phơi nắng, chuẩn bị làm bộ làm tịch, nói: “Trình tướng quân, là hắn”.
Trình Khai Sơn nhìn sang, thoáng chốc, mặt hắn ta dại ra.
“Phù phù…”, thoáng cái, hắn ta quỳ sụp xuống đất, vừa khóc vừa hô: “Hoàng thượng… Hoàng thượng, ngài không chết… Lão Trình tìm ngài cực khổ lắm…”
Lãnh Thiên Minh đứng dậy bước tới.
“Được rồi, được rồi, một tên đàn ông cao lớn như khanh sao hở chút là chảy nước mắt thế hả? Độc giả sắp đánh giá ta 1 sao rồi đấy… à, không đúng, bị lạc đề…”
Trình Khai Sơn vừa thốt lên một tiếng “hoàng thượng”, mọi người lập tức đờ ra.
Lúc này, trong lòng Lý Lương chỉ có một câu: Ông trời của ta ơi, may mà vừa rồi ta không xúc động nhất thời, bổ cho hoàng thượng một đao, nếu không, chắc giờ này ta đã sớm tiêu rồi!
(Lý Lương, không phải ngươi có nói một câu sao?)
Nhan Cương, Nhan Như Ý cùng các thuyền viên thì vô cùng kinh ngạc, không dám tin những gì trước mắt. Đầu bọn họ trống rỗng, không nghĩ được bất kỳ điều gì cả.
Trình Khai Sơn đứng lên, hô to với mọi người xung quanh: “Ngô hoàng vạn tuế, đã tìm được hoàng thượng, ngài vẫn bình an vô sự…”
Ngay lập tức, mấy vạn người xung quanh bắt đầu hô vang.
“Hoàng thượng vạn tuế…”
“Hoàng thượng vạn tuế…”
Trên một chiếc chiến hạm, Lý Hoa Đà cùng Tiểu Ma Tử đang cố sức đè Quản Cùng xuống.
“Để ta ra ngoài…”
Lý Hoa Đà nói: “Ngươi đừng có kích động, không nghe thấy mọi người hoan hô à? Đã tìm được hoàng thượng rồi, ngài bình an vô sự, nếu ngươi còn tiếp tục giãy dụa sẽ khiến miệng vết thương vỡ ra, rất dễ bị nhiễm trùng đấy. Lỡ như ngươi chết, chẳng phải tiền của ta cũng bay theo gió à?”