Có lẽ là ban ngày đi bộ nhiều, Cố Lan San hơi mệt chút, cho nên qua một chút, cô liền ngủ mất.
Thịnh Thế nghe tiếng thở nhạt nhẽo đều đều của cô, tốc độ tim đập dần dần an bình đi xuống, hắn lại từ từ lật người, chuyển hướng chính diện cô, thể trọng của anh lớn hơn cô rất nhiều, cho nên bên này lún xuống tương đối lợi hại, thân thể mềm mại của cô không chú ý liền trượt đến trong ngực anh.
Toàn thân anh giống như là bị điểm huyệt, hung hăng run rẩy, hắn giơ tay lên, muốn đẩy thân thể cô ra, nhưng tay lại không nghe sai sử thần sui quỷ khiến rơi xuống ngang hông cô.
Nàng ngủ rất say sưa, đầu vẫn còn hơi cọ xát ở trước ngực anh.
Hắn cảm thấy thân thể có một cảm giác nóng ran không thể nói ra, hô hấp cũng đi theo từ từ dồn dập. Anh hơi giơ tay lên, muốn nhẹ nhàng đẩy cô ra, nhưng tay của cô lại bắt được áo ngủ của anh, sợ làm cô thức tỉnh, cuối cùng anh vẫn chậm rãi thõng cánh tay, lần nữa thả lại ngang hông cô.
Lúc này đang đêm khuya nhưng anh lại không có nửa điểm buồn ngủ, miệng lười liên tục nuốt nước bọt, một đôi mắt đen nhánh tính mịch như ngọn đèn đềm, nhìn dung nhan mỹ lệ của cô, hơi thè lưỡi liếm liếm cánh môi, sau đó không lý do tự chủ cúi đầu, nhẹ nhàng tiến tới bờ môi cô.
Anh im hơi lặng tiếng, cô không có cảm giác chút nào, môi anh chỉ nhẹ nhàng đặt lên môi cô, liền tính toán nhanh chóng rút lui, nhưng cô gái ngủ mê man lại đưa ra cánh tay, níu chặt cổ anh. Toàn thân anh cứng ngắc, môi đặt ở chiếc cổ mềm mại cảu cô, tim anh phịch phịch nhảy, một lát sau, anh mới ra tiếng kêu một câu:
“Sở Sở?”
Cô không có lên tiếng, anh vươn tay muốn kéo tay cô, nhưng cô lại càng dùng sức níu chặt.