“Ừm ừm, mau đi đi! Đừng chậm trễ thời gian”.
Trong lúc Đông Phương Hạ nói chuyện với Tây Môn Kiếm, Trình Thành cũng coi như đã quen biết mấy người Trương Vũ Trạch và A Phi! Đột nhiên, Trình Thành thấy Dạ Ảnh ở một bên không nói gì, giống như không nhìn thấy mình, anh ta đảo mắt và cười đi đến!
“Cô em Dạ Ảnh, nhìn thấy anh sao không chào! Ha ha, mấy năm không gặp, cô em lớn lên không ít, còn mê hoặc lòng người hơn ngày xưa!”
Dạ Ảnh vừa nói đột nhiên bật cười! Cô ấy biết thân thủ Trình Thành cường mạnh, cô ấy không đánh thắng được, dùng vũ lực để uy hiếp, không có tác dụng gì! Thế nên chỉ đành mang cậu chủ nhà mình ra, vòng vo vài câu nhắc đến chuyện mà Trình Thành tuyệt đối không bao giờ nhắc đến, nhân cơ hội mắng Trình Thành là tên khốn rùa!
Trình Thành nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Dạ Ảnh, anh ta thật bực bội trong lòng: “Cô em Dạ Ảnh, cô em đừng không có việc gì mà mang cậu chủ ra đàn áp anh Thành mà! Dù nói thế nào, anh Thành cũng là một người đàn ông, ít nhiều cũng giữ chút thể diện chứ, a… bây giờ chúng ta nói về chúng ta, không nhắc cậu chủ! Đúng rồi, cô em Tiểu Ảnh, mấy năm nay các cô sống có tốt không! Sao tôi không thấy Dạ Phong và Anh Hồ”.
Nói xong, Trình Thành nhìn xung quanh, trên danh nghĩa là tìm Dạ Phong và Hồ Ngạn Hạo, thực tế là xem xem mấy người Trương Vũ Trạch và A Phi có nghe thấy lời nói của Dạ Ảnh không, khi nhìn thấy ánh mắt mơ hồ của mấy người Trương Vũ Trạch, nếu không phải cậu chủ nhà mình ở đây, Trình Thành nhất định sẽ đánh với Dạ Ảnh một trận.
Tuy giọng nói của Dạ Ảnh không lớn, nhưng Trương Vũ Trạch và mọi người đều nghe thấy! Khi nhìn thấy Trình Thành nói đùa với Dạ Ảnh, bị Dạ Ảnh nói lại á khẩu cạn lời, ra vẻ xin tha, tất cả đều bật cười! Sau đó, Trương Vũ Trạch trầm tư, từ trong cuộc đối thoại của Dạ Ảnh và Trình Thành, hắn không khó phát hiện những cao thủ Tây Môn Kiếm, Hồ Ngạn Hạo, Dạ Ảnh, Dạ Phong, Trình Thành đều đền từ cùng một nơi, còn lão đại của bọn họ chính là Huyết Lang!