Chỉ cần leo lên được nấc thang trước lôi đài, người chết sẽ tạm thời không bị hành hạ khổ sở trong Huyết Hải.
Một khi thắng còn có cơ hội cùng các Địa ngục khác tranh giành cơ hội nắm quyền Quỷ Vương.
Chuyện tốt như vậy, người chết có thực lực gần như đều ghi danh.
Bây giờ, thời gian đã qua rất lâu.
Mười bảy tầng Địa ngục khác đều đã chọn được người mạnh nhất.
Mỗi tầng Địa ngục chỉ có được một danh ngạc cho nên cuộc tranh đoạt rất kịch liệt.
Chính giữa Huyết Hải có một lôi đài hình vuông to lớn đứng sừng sững.
Bốn bề của lôi đài mỗi mặt đều có 1800 nấc thang.
Cố Thanh Sơn đang đứng ở bậc thang thứ nhất.
Hắn nhìn lên trên.
1800 bậc thang, bậc nào cũng là những tiếng rên rỉ đau khổ.
Tất cả những người chết bị đào thải đều bị những cường giả khác ném khỏi lôi đài, rơi lên nấc thang nào đó.
Một vài người chết chết đi, thi thể dần dần biến mất.
Hầu hết những người chết đều chưa chết.
Trong quá trình tranh đoạt họ đã bị thương nặng, đang nằm trên bậc thang chịu đựng sự đau khổ của thất bại.
Cố Thanh Sơn xuất hiện ở dưới bậc thang.
Lập tức có vô sốngười chết thân thể không trọn vẹn phát hiện ra hắn.
“Nhìn kìa, một tên hoàn hảo không tổn hại gì.” Một tên người chết hét lớn.
“Đáng chết, đến khi chúng ta đều thất bại hắn mới xuất hiện, quả nhiên rất biết tính toán.”
“Đánh bại hắn ta đi!” Một tên người chết khác hét lên.
Đám người chết hành động.
Bọn họ chen chúc bò qua muốn túm lấy hai chân Cố Thanh Sơn.
“Những kẻ thất bại này muốn cản ngươi leo lên lôi đài.” Sơn Nữ nhắc nhở.
Cố Thanh Sơn huơ kiếm, giải quyết hết những tên người chết trước mặt.
Càng ngày càng nhiều người chết xông về phía hắn.
Bọn họ dùng cả tay chân leo xuống từ bậc thang cao chỉ để cản người cạnh tranh mới đi qua.
Trường kiếm vũ động.
Vô số đạo kiếm mang đánh bại những người chết như cối xay thịt.
Nhưng trong một Địa ngục, số lượng người chết quá nhiều, Cố Thanh Sơn nhất thời có giết cũng không giết hết.
Đám người chết cho dù có bị giết chẳng qua cũng chỉ là rơi vào giấc ngủ say.
Cho nên bọn họ không sợ chết xông lên, bám riết không tha ngăn Cố Thanh Sơn bước lên bậc thang.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ bậc thang đều là vô số người chết.
Trên bậc thang ở mấy mặt khác có càng nhiều người chết xông tới.
“Đừng mong lên được!” Một tên người chết cười như điên nói.
Cố Thanh Sơn huơ kiếm nghênh địch.
Người chết tham gia khiêu chiến ít nhiều đều có chút bản lĩnh, hơn nữa số lượng khổng lồ, Cố Thanh Sơn nhất thời rơi vào bế tắc.
Sơn Nữ lo lắng nói: “Tiếp tục như vậy không được, rõ ràng bọn họ không đánh lại ngươi, nhưng ỷ vào nhiều người ngăn cản ngươi leo lên lôi đài.”
Cố Thanh Sơn không lên tiếng chỉ lo không ngừng huơ kiếm.
Lúc này một tiếng hét thảm vang lên từ trên đỉnh lôi đài.
Lại một kẻ cạnh tranh chết.
Người thắng của Huyết Hải Địa ngục sắp xuất hiện rồi.
Còn Cố Thanh Sơn đang đứng ở bậc thang thứ nhất, không ngừng chém giết đám người chết liên tục ùa đến.
Hắn chưa tiến được bước nào lên phía trước.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên tự nhủ: “Cũng là do ta sơ sót, lại quên những người này đều là những kẻ ác ôn của các thời đại, càng quên mất đây là cuộc cạnh tranh trong Địa ngục.”
“Có ý gì?” Sơn Nữ hỏi.
“Ý là, chỉ dựa vào thực lực không đủ để cho những ác ôn này tin phục thực sự.”
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Sơn Nữ sốt ruột.
Kiếm thế của Cố Thanh Sơn biến đổi.
Sát ý trên người hắn biến mất.
Nhưng cả người hắn lại có thêm một cổ khí thế khó hiểu.
“Phải hung ác hơn bọn họ.” Hắn nói.
Ầm!
Kiếm ảnh chằng chịt nở rộ giống như lá bay múa trong gió lốc, thổi qua một vài nấc thang.
Vô số tiếng kêu thảm vang lên.
Không có tên người chết nào chết đi.
Bọn chúng bị chặt hết tay chân, chỉ còn mỗi thân mình nằm trên bậc thang.
Tiếng kêu rên vang lên ngút trời.
Cố Thanh Sơn đá một người chết mất tay mất chân xuống nấc thang trong vô số ánh mắt âm độc phẫn hận.
Người chết bị ngâm trong Huyết Hải dưới bậc thang.
Trong Huyết Hải lập tức có rất nhiều bóng dáng bơi tới gặm nhắm tên người chết này.
Huyết Hải đảm bảo người chết sẽ không chết đi mà sống sờ sờ để chịu sự dày vò này.
“A a a a a, đừng! Ta sai rồi! Ta không nên ngăn cản ngươi, cầu xin ngươi tha cho ta!”
Tên người chết kia lớn tiếng khóc nói.
Trên bậc thang, vô số người chết cứng đờ.
Cố Thanh Sơn chậm rãi nói: “Các ngươi ở trên bậc thang không phải rất thoải mái không cần chịu khổ ở Huyết Hải sao?”
Hắn đứng bất động, trên mặt nở nụ cười.
“Ta có thể không lên lôi đài, nhưng tiếp theo, ta sẽ biến các ngươi thành nhân côn, ném hết vào trong Huyết Hải.”
“Không tay không chân, còn bị quái vật không ngừng gặm nhấm, thứ khoái cảm này ta đoán các ngươi chưa từng được nếm trải đúng không?”
Hắn đá tên người chết thứ hai vào Huyết Hải.
Người chết nhất thời phát ra tiếng kêu gào thống khổ.
Những người chết trên bậc thang lẳng lặng nhìn chằm chằm cảnh này.