Thôi Thực xanh mặt chỉ vào Lý Tự Nghiệp:
– Ngươi… Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn tạo phản? Ta là mệnh quan của triều đình, là đại soái của Sóc Phương quân, ngươi không thể giết ta!
– Soái con mẹ mày, chỉ bằng mày mà cũng xứng!
Lý Tự Nghiệp giận dữ, một tay nắm cổ của hắn. Như xách con gà con đem Thôi Thực kéo lên điểm tướng đài.
Thôi Thực toàn thân bay bổng chột dạ, bản năng nghẹn ngào kêu to, còn kém ngất đi. Hơn trăm tên Thiên ngưu vệ biết rõ thế hiểm, ngoan ngoãn ném đao xuống, mặc cho đại quân vây kín.
Tần Tiêu phóng nhãn nhìn qua đại doanh Sóc Phương quân. Đêm khuya trong gió lạnh, vài dặm đại quân đèn đuốc sáng trưng giống như ban ngày. Chỉnh quân trại vẫn giống như cách của Trương Nhân Nguyện cùng Tần Tiêu còn ở, phân loại thành hai bên, môn hộ thông suốt. Trung quân là trước điểm tướng đài, ở đây có mấy ngàn thiết kỵ vây quanh, tất cả đều là thân tín của Tần Tiêu. Mỗi người trên mặt trừ hưng phấn còn có khắc nghiệt. Tuy bọn họ không biết xảy ra đại sự gì, nhưng chuyện Tần Tiêu làm ra thì tuyệt đối không nhỏ. Một hồi ác chiến giống như đang chuẩn bị đến gần. Những dũng sĩ này quen nhìn sống chết, hiện tại giống như cá mập ngửi được mùi máu tanh, máu trong người bắt đầu sôi lên rồi.
Một cổ hưng phấn khẩn trương vô hình đã ẩn ẩn bao phủ cả quân doanh. Ngay cả chiến mã cũng có cảm giác hưng phấn quen thuộc, có chút nôn nóng bất an phì phì trong mũi, đầu vai cơ bắp bắt đầu run rẩy, giống như đang tích lũy sức lực, chuẩn bị bắt đầu công kích chém giết.
Tần Tiêu sắc mặt tràn ngập trang nghiêm cùng ngưng trọng, cảm thấy lại Sóc Phương quân biểu hiện hài lòng, hào khí chiến đấu sôi sục. Xem ra một tháng này đám tiểu tử đã bị Thôi Thực làm tức giận muốn chết.
Trung quân nhường một lối đi, Hữu uy vệ Trình Bá Hiến cùng Vương Dịch mang cờ xí xuất hiện. Nhị tướng sải bước đi tới trước điểm tướng đài, ngay ngắn cúi đầu nói:
– Hữu uy vệ, toàn bộ bằng Đại tướng quân điều khiển — Đại tướng quân, thỉnh hạ lệnh a!
Thôi Thực bị Lý Tự Nghiệp nắm cổ tuyệt vọng kêu to.
– Các ngươi dựa vào cái gì điều khiển bộ đội! Ấn soái trong tay của ta, các ngươi đang tạo phản đấy!
Lý Tự Nghiệp giận dữ, bàn tay dùng sức ‘răng rắc’ một tiếng giòn vang, xương sườn bên hông gãy vài cái, phế vật đau đớn kêu to lên, liều mạng giãy dụa, trong miệng không dám gọi bậy.
– Nhị vị tướng quân xin đứng lên!
Tần Tiêu tự mình tiến lên, nâng bọn họ dậy:
– Nhị vị tướng quân đại nghĩa, nguyện ý cùng Tần mỗ khởi sự, thật sự là Đại Đường chi hạnh, thiên hạ chi hạnh!
Trình Bá Hiến cùng Vương Dịch ôm quyền cúi đầu:
– Nào dám đảm đương! Toàn bộ bằng Đại tướng quân chủ trì!
Tần Tiêu thỉnh nhị tướng lên điểm tướng đài, nhìn qua Lý Tự Nghiệp nói ra:
– Thả hắn ra!
Thôi Thực rơi xuống mặt đất, lập tức co người lại, nằm rạp trên mặt đất kêu lên:
– Tần Tiêu. Ta với ngươi trước giờ không oán không thù, vì sao ngươi hại ta? Ta cũng chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi!
– Im ngay, ngươi là súc sinh! Ngươi vì tiền đồ làm quan và vinh hoa phú quý của bản thân, theo bọn Vi hậu cùng Võ Tam Tư phản nghịch, mưu hại Trương Giản Chi và ngũ vương. Trung lương trong triều bị phế trong tay của ngươi còn ít sao?
Tần Tiêu lớn tiếng gầm lên. Làm cho Thôi Thức sợ tới mức run lên:
– Ngươi là tay sai, ta hỏi ngươi. Hoàng đế có phải đã bị Vi hậu độc hại mà chết?
Thôi Thực trừng to mắt, hoảng sợ nói:
– Ta, ta làm thế nào biết!
– Lý Tự Nghiệp. Chặt cánh tay của hắn xuống!
– Ah! — ta nói, ta nói!
Thôi Thực sợ tới mức bò ra phía sau, lớn tiếng kêu lên:
– Vi hậu biết rõ bệ hạ thích ăn bánh, vì vậy cho thiện trường làm bánh ngọt Dương Quân, lại gọi ngự y Mã Tần Khách phối chế độc dược cho vào trong bánh, do An Nhạc công chúa hiến cho bệ hạ… Đem bệ hạ giết bằng thuốc độc trong nội cung.
Lời vừa nói ra tam quân xôn xao, tất cả tướng sĩ đều phẫn nộ gầm hét lên. Hận không thể hiện tại tiến vào trong cung xé bọn người Vi hậu. Nhìn qua Thôi Thực trước mặt càng tức giận, lập tức có mấy người muốn xông lên chém hắn.
Tần Tiêu phi thường hài lòng với kết quả này. Những lời này từ trong miệng hắn nói và trong miệng Thôi Thực nói hiệu quả quá khác biệt. Tự ngươi nói thì có người nghi hoặc không tin tưởng. Thôi Thực nói thì không có kẻ nào hoài nghi.