“Không liên quan tới cô thư ký đâu! Là tự tôi muốn! Là tự tôi thích quỳ trên mặt đất, mát mẻ! Mát mẻ mài”
Tần Mục vội vàng nói.
Bây giờ gã không dám đắc tội Vương Vĩ nữa. Gã cũng không dám đắc tội bất kỳ người nào trong công ty này nữa. Cho dù là cô lễ tân kia, có đánh chết gã cũng không dám nói một lời nào quá đáng.
“A, cậu Tân có sở thích như vậy sao? Vậy cậu cứ quỳ đi.
Hết giờ làm rồi, tôi phải đi trước đây”
Vương Vĩ làm ra vẻ muốn đi, Tần Mục làm sao còn nhớ được chuyện gì khác nữa, không biết lấy đâu ra sức lực lại nhào tới, ôm lấy chân của Vương Vĩ khóc lớn không ngừng.
“Tổng giám đốc Vương! Tổng giám đốc Vương!”
“Tôi sail Tôi biết sai rồi. Anh là người lớn đừng chấp kẻ nhỏ, tha cho tôi đi? Tôi thật sự biết sai rồi!”
“Tôi trả lại vé cho anh, tôi không có tư cách giữ những vé vào cửa này!”
“Tôi dập đầu xin anh, tôi van xin anh! Xem như tôi nói bậy được không?”
Tần Mục ôm chân của Vương Vĩ không buông tay. Gã biết nếu hôm nay để Vương Vĩ đi, ngày mai gã sẽ hoàn †oàn biến mất khỏi Thịnh Hải.
“Cậu Tần làm gì vậy, không phải mười vé thôi sao? Tôi đã từng nị vé đưa ra được nhưng tới khi thu lại có thể không dễ dàng đâu. Cậu Tần đã từng xác nhận với tôi điều đó mà”
Bây giờ Tần Mục thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
“Tôi, tôi quên trả tiền! Tôi mua vé từ tổng giám đốc Vương! Tôi quên trả tiền!”
Tân Mục chợt nảy ra một ý, đòi vé vào cửa là hành động tìm chết, nhưng gã mua, là mua đấy!
“Tôi qua trả tiền, đúng đúng đúng, tôi qua để trả tiền mài”
Vương Vĩ cười.
Đầu óc của Tần Mục này vẫn tính là thông minh cơ trí.
“Thật không? Vậy trí nhớ của cậu Tân đúng là không tốt rồi. Hóa ra là cậu mua vé à? Tôi còn tưởng cậu muốn đòi chứ”
“Không không không! Tôi là mua vé! Tôi mua vé! Tôi sẽ lập tức trả tiền, tôi lập tức trả tiền ngay!”
Vương Vĩ quay đầu liếc nhìn thư ký: “Xem giá vé của cậu Tân là bao nhiêu, bảo cậu ấy thanh toán đi.”
Thư ký tức giận cầm sang xem qua: “Đều là ghế VIP, một trăm nghìn.”
Tân Mục hít sâu một hơi, mười vé xem hòa nhạc là mất một triệu à?
Mẹ nó, đây không phải là cướp sao?
“Quá đất à?”
Vương Vĩ liếc nhìn Tân Mục.
“Không đắt, không đắt! Buổi hòa nhạc của cô Diệp Khinh Vũ, còn là ghế VỊP thì giá tiền này là rẻ! Rất rẻ! Hoàn †oàn không thể thể hiện ra được địa vị của cô Diệp Khinh Vũ trong giới ca hát!”
Tần Mục lắc đầu như trống bỏi: “Nên tăng giá! Phải tăng giát”
“Một… hai trăm nghìn!”
Gã chống tay vào tường đứng lên, vội vàng móc ra tấm thẻ trên người: “Cô thư ký, mong cô quét thẻ giúp tôi, quét ngay đi!”