Hàn Phi Phi lập tức nổi giận, không thèm nể mặt quát lớn.
Đám người tới nộp hồ sơ quanh đó đều ngoảnh đầu nhìn.
Tống Lỗi càng tức tối, nhìn chằm chằm Dương Thanh, nói: “Thằng ranh kia, mày cũng tới xin việc vào tập đoàn Nhạn Thanh đúng không?”
“Tao nói thẳng cho mày hay, chú tao là phó tổng giám đốc của tập đoàn Nhạn Thanh, là người quản lí bộ phận nhân sự đấy”.
“Nếu giờ mày nói mày không có quan hệ gì với Phi Phi và quỳ xuống xin tha, có lẽ tao sẽ cho mày một cơ hội trở thành nhân viên của tập đoàn này”.
“Bằng không, giờ mày có thể cút luôn được rồi.
Nếu không tao sẽ gọi điện thoại kêu bảo vệ tới tống cổ mày đi”.
Tống Lỗi vênh mặt đắc ý nói.
Sắc mặt Hàn Phi Phi lập tức thay đổi, cả giận nói: “Tống Lỗi, tôi nói cho anh biết, anh đừng có làm bừa, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!”
“Phi Phi, em cũng biết mà.
Vì em, anh có thể làm bất cứ chuyện gì”.
“Anh đã nói rồi, chỉ cần em đồng ý làm bạn gái anh thì không cần phải đến đây xếp hàng nộp hồ sơ nữa.
Anh có thể giúp em lập tức trở thành nhân viên của tập đoàn Nhạn Thanh”.
“Vậy mà em còn cố tình tới đây xếp hàng chịu khổ.
Nếu không phải vì em, sao anh phải tới ứng tuyển cùng em cơ chứ?”
Tống Lỗi nhìn Hàn Phi Phi, giọng điệu tràn đầy ham muốn chiếm hữu.
Hàn Phi Phi tức run cả người.
Cô ta biết Dương Thanh rất lợi hại, nhưng chỉ giới hạn trong tỉnh Giang Bình mà thôi.
Còn nơi này là Yến Đô, thành phố trung tâm của quyền lực, tập đoàn Nhạn Thanh lại có gia tộc Vũ Văn chống lưng.
Nếu vì cô ta mà Dương Thanh đắc tội gia tộc Vũ Văn thì thật không sáng suốt.
“Anh Thanh đi làm việc của anh trước đi, đừng để ý tới cái tên khốn nạn vô liêm sỉ này!”
Hàn Phi Phi thả tay Dương Thanh ra: “Anh đi làm việc đi, tối nay em mời anh dùng cơm”.
Dương Thanh gật đầu: “Được, vậy tối gặp lại!”
Dứt lời, Dương Thanh cất bước chuẩn bị rời đi.
Nhưng anh mới đi được vài bước đã bị Tống Lỗi chặn đường.
“Thằng ranh, con mẹ nó, mày coi lời tao là gió thoảng ngoài tai đấy à?”
“Hàn Phi Phi là người của tao, mày còn dám hẹn ăn tối với cô ấy.
Mày chán sống rồi phải không?”
Tống Lỗi túm cổ áo Dương Thanh, hung tợn nói.
“Tống Lỗi! Anh làm gì thế hả?”
Hàn Phi Phi lập tức kinh hãi, quát lớn một tiếng.
Dương Thanh cau mày, nhìn gã thanh niên phách lối ngạo mạn trước mặt, bỗng nở nụ cười âm trầm: “Mày vừa nói, chú mày là phó tổng giám đốc của tập đoàn Nhạn Thanh à? Vậy có thể nói cho tao biết, ông ta tên là gì không?”
“Giờ mày biết sợ rồi hả?”
“Ông mày không ngại nói cho mày biết, chú tao tên là Tống Húc Dương, phó tổng giám đốc của tập đoàn Nhạn Thanh quản lí bộ phận nhân sự”.
“Sợ rồi thì quỳ xuống xin tao tha cho cái mạng chó của mày đi, còn chờ gì nữa?”
“Nếu không, hôm nay mày đừng mơ đến chuyện rời khỏi tập đoàn Nhạn Thanh.
Tao chỉ cần nói một câu là mày sẽ bị đánh thành đầu heo ngay”.
Tống Lỗi cực kì kiêu ngạo, nói xong còn châm một điếu thuốc lên rít một hơi.
Anh ta không thèm nhìn tới biển cấm hút thuốc treo ngay bên cạnh.
“Sao tao cứ có cảm giác tập đoàn Nhạn Thanh này là sản nghiệp nhà họ Tống mày vậy nhỉ?”
Dương Thanh bỗng cười hỏi.
Tống Lỗi đắc ý cười đáp: “Mày nói thế cũng coi như đúng được một nửa rồi đấy”.
“Ủa? Nói vậy là sao?”
Dương Thanh tỏ vẻ hứng thú.
“Mày nên biết, thế lực sau lưng tập đoàn Nhạn Thanh chính là gia tộc Vũ Văn.
Nhưng trên thực tế, gia tộc Vũ Văn sẽ không trực tiếp nhúng tay vào chuyện nội bộ tập đoàn”.
“Cho nên cần phải bồi dưỡng người đáng tin cậy xử lí công việc của tập đoàn, chú tao chính là người được gia tộc Vũ Văn tin tưởng”.
“Mày đừng có coi thường, tuy chú tao chỉ là phó tổng giám đốc nhưng quyền lợi và địa vị trong công ty cao hơn lão tổng giám đốc mới lên tên là Lạc Bân kia nhiều”.
“Chú tao nói một câu, các vị lãnh đạo cao cấp của tập đoàn không ai dám cãi.
Nhưng Lạc Bân kia nói gì, mọi người đều chỉ coi như trò đùa, chẳng ai buồn nghe”.
“Chắc mày đã biết ở tập đoàn Nhạn Thanh, cái tên Tống Húc Dương có ý nghĩa gì rồi chứ?”
Gã Tống Lỗi này đang rất nóng lòng muốn khoe khoang quyền thế của mình.
Dăm ba câu, anh ta đã miêu tả toàn bộ tình hình của tập đoàn Nhạn Thanh.
Anh ta không hề nhận ra, đáy mắt Dương Thanh đang lóe lên sát khí mãnh liệt.
Anh phái Lạc Bân tới trụ sở chính của tập đoàn Nhạn Thanh để đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc.
Nhưng hiện tại xem ra, ông ta chẳng hề có tiếng nói trong tập đoàn.
Kẻ thực sự nắm quyền vẫn là người của gia tộc Vũ Văn bồi dưỡng nên.
Chỉ e nội bộ tập đoàn Nhạn Thanh không chỉ có một gã Tống Húc Dương mà còn có những quản lí cao cấp khác cũng là người do gia tộc Vũ Văn đề bạt.
Lạc Bân muốn nắm toàn bộ quyền lực trong tập đoàn Nhạn Thanh là rất khó.
Nghĩ vậy, Dương Thanh bỗng thấy hối hận vì không tới Yến Đô sớm hơn để giúp đỡ Lạc Bân chiếm tập đoàn Nhạn Thanh về tay mình.
Song bây giờ vẫn chưa muộn, thời cơ cũng đã chín muồi.
Hơn nữa, nếu anh không cho Lạc Bân làm tổng giám đốc thì sao có thể biết nội bộ tập đoàn Nhạn Thanh có những ai là người do gia tộc Vũ Văn bồi dưỡng?
Hôm nay đúng lúc giải quyết một lần cho xong.
“Đến lúc thay máu tập đoàn Nhạn Thanh rồi”.
Dương Thanh bỗng lẩm bẩm một mình.
“Này thằng ranh, tao nói với mày nhiều như vậy, giờ mày đã biết địa vị của tao ở tập đoàn Nhạn Thanh chưa hả? Biết rồi sao còn không mau quỳ xuống xin tao tha cho mày đi?”
Tống Lỗi thúc giục.
Nếu không phải vì Dương Thanh thân thiết với Hàn Phi Phi, anh ta cũng sẽ không kiên quyết bắt Dương Thanh quỳ xuống cầu xin mình.
Anh ta muốn bắt Dương Thanh quỳ xuống ngay trước mặt Hàn Phi Phi để cô ta biết, trước mặt anh ta, Dương Thanh chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.
“Phế đi!”
Dương Thanh bỗng lạnh nhạt nói.
“Mày nói cái gì?”
Tống Lỗi vẫnn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Lúc này, Mã Siêu đã bước tới tóm chặt cổ tay Tống Lỗi.
“Mày muốn gì?”
Sắc mặt Tống Lỗi lập tức biến đổi.
Bị Mã Siêu tóm chặt cổ tay, anh ta không thể phản kháng lại.
“Rắc!”
Ngay khi anh ta vừa dứt lời, một tiếng xương gãy giòn giã vang lên, cơn đau mãnh liệt từ cổ tay truyền tới.
.