Lúc này Tô Khiết bỗng thấy trí thông minh của mình đều biến mất chỉ sau một đêm. Tối qua cô chẳng những bị sói ăn thịt, mà cả não cũng bị nó tha đi luôn rồi.
Cơ thể Tô Khiết căng cứng, hai tay chặn ngay trước mặt anh, vừa định mở miệng nói.
“Tối hôm qua em không chỉ ép anh 1 lần đâu nhé.” Có điều ngay lúc đó, Nguyễn Hạo Thần đã buông ngay một câu bao dọa người.
Tô Khiết:”…”
Tô Khiết nhớ lại lúc tỉnh dậy sáng qua, cơ thể mệt mỏi như rã rời, chắc chắn không phải hậu quả của chỉ 1 lần.
Khốn!! Vậy định tính tới bao giờ hả?
Tô Khiết đột nhiên cảm thấy tối tăm.
Những ngày tháng này bao giờ mới kết thúc hả?
“Vậy món nợ này xong được một phần rồi.” Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy bộ dạng của cô, khóe môi chậm rãi nhếch lên, không giấu được nụ cười.
Tô Khiết nhìn nụ cười trên mặt anh lúc này, thật sự muốn xé nụ cười đó quăng đi, không, cô muốn cào nát mặt anh luôn, xem anh còn cười được nữa không?
Tô Khiết nén nhịn, cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, thế mới kiếm lại được ý muốn cào mặt anh.
Cô sợ lỡ như cô thật sự cào mặt anh, anh sẽ dùng chuyện này để ăn vạ cô, người gian xảo như anh nhất định sẽ dám làm như vậy.
“Vậy em không đi làm nữa.” Tô Khiết nghĩ dù gì thì món nợ này cũng trả được chút rồi, vậy mắc gì cô phải cực khổ đi làm nữa chứ.
Tô Khiết nghĩ dù sao cũng có thể trả được món nợ này, vậy tại sao cô phải vất vả đi làm chứ?
Cô cũng đã ngủ với anh rồi thì không có lý do gì lại phải đi làm cùng với anh nữa. Cô thật sự chán ghét những mưu mô bẩn thỉu trong mấy công ty kia.
“Phụt!” Nguyễn Hạo Thần nghe được lời cô nói thì ngây ra một hồi cuối cùng nhịn không được cười ra tiếng.
Thì ra cô phân vân cả buổi là vì vấn đề này sao?