Ngọc Nghiên mím môi nói: “Không biết ngất đi có tính là đang ngủ không…”
Tần Như Lương sửng sốt, sắc mặt lạnh lùng: “Nàng cả đêm không ngủ?”
Ngọc Nghiên lại bắt đầu khóc: “Công chúa ngồi bên bàn viết hồi lâu, nô tỳ có khuyên thế nào thì công chúa cũng không nghe, cho đến rạng sáng công chúa vừa đứng dậy đã ngất xỉu…”
Tần Như Lương ngồi bên giường Thẩm Nguyệt, nếu Thẩm Nguyệt tỉnh lại vào lúc này thì hắn ta nhất định sẽ tức giận đến mức chỉ vào mũi của nàng và mắng.
Nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt gầy yếu của nàng thì hắn ta lại đưa tay lên vuốt ve một lúc, càng cảm thấy lạnh lẽo thì hắn ta càng đau lòng.
Tần Như Lương phát hiện toàn thân nàng đều lạnh như băng, tay chân mềm nhũng lạnh lẽo đến đáng sợ.
Tần Như Lương nhíu mày nói: “Sao nàng lại lạnh như vậy?”
Hắn ta vội vàng đưa Thẩm Nguyệt ra khỏi chiếc giường cũng lạnh không kém, đặt một lòng bàn tay lên lưng nàng rồi truyền chân khí vào người nàng, sau đó còn dặn dò Ngọc Nghiên: “Đi mang thêm lò sưởi tới đây, nàng ấy đang rất lạnh, nhiệt độ trong phòng phải đủ ấm áp mới được”.
Ngọc Nghiên cảm thấy có người dặn dò mình làm việc còn tốt hơn là hoang mang lo sợ trong bất lực, ngay lập tức vội vàng chạy ra ngoài mang lò sưởi vào.
Khi nàng ta quay lại thì nàng ta nhìn thấy Tần Như Lương đang ôm Thẩm Nguyệt trong tay, xoa xoa tay và làm ấm chân cho nàng.
Tần Như Lương trầm giọng nói: “Thẩm Nguyệt, nàng là một tảng băng sao? Nếu như nàng là băng thì ta sẽ làm nàng tan chảy, nàng cũng nên tự giác sưởi ấm cho mình đi!”
Thẩm Nguyệt dường như có phản ứng, trong chốc lát lại giống như đang ngủ. Đôi môi khô héo nàng khẽ hé ra như đang nói điều gì đó, hai hàng lông mày nhíu lại thật chặt.
Tần Như Lương cúi đầu xuống tập trung lắng nghe một lúc lâu nhưng chỉ nghe được vài câu, cũng không hiểu nàng đang nói cái gì.
Tần Như Lương nhìn Ngọc Nghiên hỏi: “Cái gì Giang Nam, cái gì sáu bảy ngày? Ngươi có biết nàng ấy đang nói cái gì không?”
Ngọc Nghiên nghẹn ngào nói: “Nô tỳ cũng không biết. Nô tỳ chỉ biết đêm qua công chúa đã thức suốt đêm để viết thư gửi đi. Có vẻ như một trong số nhưng bức thư đó đã được gửi đến Giang Nam. Nhưng công chúa cứ nói là đã quá muộn, phải mất sáu bảy ngày mới đến Giang Nam, cuối cùng thì ngã xuống…”
Tần Như Lương mím môi, không nói gì.
Một tay hắn nắm lấy hai tay Thẩm Nguyệt đặt vào trong lòng mình để hấp thụ hơi ấm từ lồng ngực hắn ta, tay kia hắn ta lại vuốt tóc Thẩm Nguyệt, giúp nàng nằm tựa vào lồng ngực của mình rồi chậm rãi ôm chặt nàng.
Hắn muốn dùng hết sức truyền nhiệt độ cơ thể của mình cho nàng càng nhiều càng tốt để sưởi ấm cho nàng.
Lúc này hắn lại phát hiện không biết nữ nhân này đã trở nên gầy yếu như vậy từ lúc nào.
Một lúc sau thì cơ thể của Thẩm Nguyệt đã không còn lạnh băng, cũng không còn run rẩy yếu ớt nữa.
Nàng cũng không còn lẩm bẩm trong miệng, ngoan ngoãn dựa vào vòng tay của Tần Như Lương, như yên lặng chìm vào giấc ngủ.
Nàng nhắm mắt lại, nước da trắng như sứ, mái tóc đen chảy dài trên cánh tay của Tần Như Lương.