Giang Hán quốc sư cười ha hả:
– Quốc chủ người đúng là nên tới một nơi. Ta đã thông báo qua, chủ nhân nói bằng lòng gặp người. Ta dẫn người đến hậu sơn Thủy Liêm Phong.
Hai ngọn núi lởm chởm, cổ mộc um tùm. Rừng xanh nước chảy, cổ kính âm u. Quốc sư dẫn đi, còn chưa tới hậu sơn, chợt nghe thấy tiếng long ngâm mơ hồ.
Không khí chung quanh, cũng dần dần ẩm ướt lại.
Chuyển người qua một góc, trước mắt sáng tỏ. Chỉ thấy một đạo thác nước, như sao sáng đảo chiều, khí thế như rồng, ầm ầm trút xuống, nước chảy đánh xuống dội vào sơn cốc, cộng minh thành thanh âm của long ngâm.
Thủy Liêm Phong, Ngân Xuyên Bộc, Long Ngâm Đàm.
– Hảo cảnh.
Quốc sư thầm khen một tiếng, chợt ánh mắt rơi vào thác nước, liền không tự chủ được bị dắt đi, rơi vào trên người một vị thiếu niên.
Ở trung ương Long Ngâm Đàm, có một khối đá xanh khổng lồ. Trên đá xanh, ngồi xếp bằng một vị thiếu niên.
Hắn mặc võ bào thuần trắng, tóc đen quàng áo, hai mắt nhắm lại, tựa như đang ngủ.
Hắn mặt quan mày ngọc, khí chất như núi, tuy chỉ ngồi xếp bằng, thế nhưng tư thế oai hùng cao ngất, khó ai lấn át được. Hắn toàn thân đều tản ra một cỗ khí chất hơn người, ánh mắt của người khác luôn có thể bị hắn hấp dẫn tới.
Thác nước như Thương Long, rít gào phát tiết trước mặt hắn. Dưới đá xanh như bích, trong sơn cốc, cây cối thấp thoáng, xanh um tươi tốt. Lại có hơi nước bốc lên, biển mây cuồn cuộn. Quả nhiên là người như ngọc, cảnh như tranh.
– Ngân xuyên bộc bố diêu tương vọng, huýnh nhai đạp chướng lăng thương thương. Nhị Lang Thiên Quân, thật tao nhã yên bình.
Giang Hán quốc sư bùi ngùi thở dài, trong giọng lộ ra ngưỡng mộ cùng yêu thích.
Nhị Lang Thiên Quân cũng yên lặng không nói gì.
Giang Hán quốc sư mỉm cười, lại nói:
– Hoành khán thành lĩnh trắc thành phong, viễn cận cao đê các bất đồng. Đạo lý nhìn núi, nhìn hết thế sự nhân sinh. Tinh Thánh từng viết: đá núi có thể làm ngọc, có thể thấy vạn sự vạn đồ, nhưng không thể một mặt bế quan lâu dài. Nhất là Ngự Yêu Sư, càng có thể thông qua luận bàn lẫn nhau, đề thăng cảnh giới, Thiên Quân nghĩ thế nào?
Lúc này Nhị Lang Thiên Quân mới mở hai mắt, đôi mắt hắn sâu như đầm bích, ngữ khí hắn du dương như chuông đồng:
– Chuyện tình Phi Vũ Kiếm Quân, ta đã biết từ lâu. Chỉ là ngươi phải hiểu, lần này ta xuất sơn, cũng không phải bởi vì hắn. Mà vì đối thủ lần này, làm ta tĩnh lâu phải động. Ngươi có thể đi.
Giang Hán quốc sư yên lặng không nói, lặng lẽ một lát, liền mỉm cười một tiếng, chắp tay hành lễ, hành động có chút chật vật lui ra ngoài.
Đôn Hoàng quốc, chiến trường.
Tiếng chém giết rung trời, đao quang kiếm ảnh. Thế nhưng trung tâm chiến trường, quỷ dị xuất hiện một mảnh địa phương lớn.
Hơn mười tướng lĩnh địch quân, đều tự cưỡi yêu thú, tay cầm yêu binh, thân vận giáp trụ, vây quanh Sở Vân, cực kỳ chặt chẽ.
Sở Vân bình tĩnh thong dong, chắp tay chung quanh, cười nói:
– Sao vậy? Các ngươi vây quanh nửa ngày, còn chưa động thủ đi?
– Sở Vân, ngươi chớ càn rỡ, đừng tưởng chúng ta sợ ngươi.
Một vị tướng lĩnh hô to lên, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, miệng hùm gan sứa.
– Tiểu Bá Vương, tuy thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng mà chúng ta mười ba người liên thủ, ngươi đấu không lại chúng ta. Thức thời thì lui xuống đi. Đây là chuyện trong Đôn Hoàng quốc, ngoại nhân ngươi xen vào làm gì?
Lại một vị tướng lĩnh kêu to, hắn sắc mặt tái nhợt, ánh mặt do dự.
Tiểu Bá Vương vũ danh hưng thịnh, ngắn ngủi trong một tháng, đã trảm trăm vị tướng lĩnh.
Làm cho những người này không dám hành động thiếu suy nghĩ.
– Ai, đã như vậy, ta liền động thủ trước. Thiên Hồ.
Sau một khắc, thần mang chín màu vô cùng vô tận bao phủ phiến thiên địa này. Thiên Hồ tấn thăng Kiếp Yêu, mấy ngày nay, vẫn ở sa trường, trảm địch vô số, thôn phệ yêu tinh, tu vi cấp tốc tăng lên.
Đã từ tu vi Kiếp Yêu vạn năm, tăng lên đến tu vi hơn mười vạn năm. Trong tay những tướng lĩnh này, cũng chỉ có chiến lực Linh Yêu đỉnh phong, bị Thiên Hồ đánh cho không sức đánh lại.