Bấy giờ, cổng lớn mở ra, Lucia được mọi người vây quanh bước ra ngoài.
Xung quanh cô ta chính là vệ sĩ mặc quần áo đen tuyền, trông cực kì đáng sợ. Hứa Minh Tâm vội vàng đứng dậy, đứng dịch sang bên cạnh.
Lucia thản nhiên liếc nhìn Hứa Minh Tâm và hơi khinh thường.
“Đuổi con bé ăn mày này đi đi, không biết nhìn lại xem đây là nơi nào à mà ngồi đây.”
Sau đó cô ta đi tới ngồi vào xe.
Đó là một đoàn xe xếp dài thật dài, Lucia ngồi trong chiếc xe ở giữa, trước và sau có khoảng năm chiếc xe khác bảo vệ.
Cô ta vừa mới đi thì một đám người đi tới đuổi cô đi.
Hứa Minh Tâm chỉ có thể đứng bên vệ đường chờ.
Cả người cô lạnh run, cảm thấy cả người đã cứng ngắc rồi.
Đúng lúc này, trên người đột nhiên có thêm một chiếc áo khoác.
Cô cảm nhận được hơi thở ấm áp quen thuộc đó.
Hai mắt Hứa Minh Tâm nhanh chóng ngân ngấn nước mắt, xoay người nhào vào lòng ngực anh, uất ức nói: “Anh đi đâu thế? Anh có biết là em không nhìn thấy anh nên lo lắng lắm không? Điện thoại anh cũng tắt nguồn nốt, rốt cuộc anh đã đi đâu thế?”
Cố Gia Huy luôn trốn trong góc tối nhìn thấy Hứa Minh Tâm đang chờ đợi mình nhưng lucia vẫn chưa đi nên anh không dám tùy tiện xuất hiện.
Giữa anh và Lucia có rất nhiều quan hệ giải thích không rõ ràng, tốt nhất là cả đời này đừng bao giờ gặp lại nữa.
Anh ôm chặt Hứa Minh Tâm, biết cô chịu uất ức.
Anh cũng không ngờ rằng cô gái này lại ở đây ngây ngốc chờ đợi mình và không theo Thẩm Thanh về.
