“Vậy thì anh nói thẳng ra không phải là được sao? Bây giờ anh nói đi, anh có phải thích em không, muốn theo đuổi em?”
Dư Tri Ý với Lục Cảnh Niên đã nhịn cười muốn nghẹt thở, Đàm Vĩ hít sâu một hơi miễn cưỡng bĩnh tĩnh lại, “Em thật sự là muốn chọc anh tức chết!”
Úc Lê cứ như vậy nhìn hắn, không nói lời nào, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Đúng vậy, anh thích em, cho dù em là bà đàn ông cũng thích, tính tình lỗ mãng ngu ngơ anh cũng thích, anh không phải muốn theo đuổi em mà là theo đuổi từ lâu rôi!”
Úc Lê “À” một tiếng lại “Ồ” một tiếng, “Được rồi, tuy anh độc mồm độc miệng, khiến người ta ghét cay ghét đắng, nhưng anh lột tôm không tồi, em đồng ý.”
Đàm Vĩ tức giận hồi lâu mới mở miệng, “Em… Anh…., anh Dư, sớm biết vậy thì em còn lăn qua lộn lại cái gì nữa chứ, gặp trúng cô ấy đời này em coi như xong.”
Một bữa ăn đầy ắp tiếng cười thỏa mãn kết thúc.
Tháng 11 rất nhiều người kết hôn, việc buôn bán của cửa hàng hoa cũng càng ngày càng tốt, người bạn tốt của Vu Lỗi vẫn tự mở một studio, nhiều đơn đặt hàng đều giới thiệu Dư Tri Ý làm hoa cưới, xe hoa, hoa tươi hội trường, bên cạnh đó, Dư Tri Ý sẽ trả cho cậu ta một phần tiền coi như cảm ơn.
Lục Cảnh Niên chạy về giúp đỡ hai ngày cuối tuần, tối chủ nhật lại phải trở lại Quảng Châu, trước khi còn dặn Dư Tri Ý, sức khỏe là quan trọng nhất, đừng cố quá, Dư Tri Ý gật đầu nói sẽ nhớ kỹ, chờ khi hắn đi rồi lại nhận thêm 3 đơn nữa, mỗi đêm nói chúc ngủ ngon xong lại chạy xuống lầu tiếp tục làm việc.
Sau khi trở về, Lục Cảnh Niên đặc biệt mời Lục Cẩm Hoa ăn bữa cơm, cho dù thế nào thì anh vẫn là người thân ruột thịt duy nhất của hắn, chuyện lớn đời người, cũng nên nói với anh một tiếng, Lục Cảnh Niên bình tĩnh thông báo: “Anh, em có người yêu rồi, ở đảo Đông Sơn.”
Anh trai hắn uống một ngụm rượu cười to, “Được lắm, bảo sao thấy em chăm chỉ chạy đến đó vậy, giỏi lắm giỏi lắm, bố mà biết chắc chắn sẽ rất vui, hồi còn sống bố lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại chuyện cưới vợ của em, bây giờ ông ấy cũng yên tâm rồi, nhanh chóng tổ chức đám cưới, cũng nên tính chuyện con cái là vừa.”
“Anh, em ấy là đàn ông.”
Bàn tay của Lục Cẩm Hoa run lên, rượu trong chén sánh ra một nửa, nụ cười kẹt cứng trên khuôn mặt, “Cái gì? Đàn ông? Người yêu của em là đàn ông?”
Lục Cảnh Niên không cho anh cơ hội giảm xóc, nói tiếp: “Đúng vậy, em ấy cùng giới tính với em, nhỏ hơn em một tuổi, sống ở bên kia kinh doanh một cửa hàng bán hoa, em ấy rất tốt, nếu anh muốn gặp lần sau em sẽ dẫn em ấy tới.”
Chén rượu bị dằn mạnh xuống bàn, Lục Cẩm Hoa rất tức giận, “Em biết mình đang nói cái gì không? Đàn ông? Em là… là.., Ôi, anh phải nói sao đây, tổ tiên chúng ta đều là người đứng đắn, tại sao em, em như vậy anh biết nói sao.”
Lục Cảnh Niên rót rượu cho anh, bình tĩnh thản nhiên, “Anh, không có gì mà không nói được, em không biết mình có phải là đồng tính luyến ái hay không, em chỉ biết người em thích là đàn ông, em ấy thích em trùng hợp cũng là đàn ông.”
“Em có nghĩ sau này phải làm sao không? Người khác nhìn vào thì thế nào? Hai người đàn ông ở bên nhau, có chịu nổi ánh mắt chỉ trỏ của người đời không, về sau cũng không có con cái, nói khó nghe thì, già rồi đến cả người nhặt xác cũng không có.”
Lục Cảnh Niên vẫn bình tĩnh như cũ, “Anh, em sắp 32 tuổi rồi, những chuyện anh nghĩ em cũng đã suy nghĩ qua, em có dũng khí đối mặt với ánh mắt người đời, cũng đã có kế hoạch về già, em không cần phải dựa vào bất kỳ ai, hai người bọn em có thể sống tốt hơn nhiều người, sau này già rồi thì nượng tựa vào nhau, đến khi không động đậy nổi, bọn em có tiền tiết kiệm có thể trả tiền viện dưỡng lão.”
Bữa cơm cuối cũng cũng ăn xong, Lục Cẩm Hoa vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện này.
Lục Cảnh Niên hiểu, anh trai mình là người bướng bỉnh, cứng nhắc, không thể chấp nhận nhanh như vậy được, hắn cũng không để ý, chỉ cần là chuyện hắn đã chọn, chỉ cần là đúng, hắn nhất định sẽ kiên trì đến cùng.
Hắn không kể chuyện hôm nay gặp anh trai với Dư Tri Ý, nhưng mấy ngày sau Dư Tri Ý gọi video nói với hắn, “Hôm nay em gọi điện cho bố mẹ, nói chuyện của hai chúng ta, em nói với hai người em có bạn trai.”
“Chú với dì chắc bị dọa sợ rồi đúng không?”
“Sợ thì không đến mức, nhưng cũng rất sốc.”
Lục Cảnh Niên đau lòng hỏi: “Mắng em đúng không?”
“Bị mắng mới là bình thường, nhưng không sao, việc này trước sau gì cũng phải nói.”
“Ừm, ánh mấy ngày trước cũng đã nói chuyện của chúng ta với anh trai.”
Dư Tri Ý hỏi: “Anh trai có đánh anh không?”
Lục Cảnh Niên cười, “Không đến mức đó, chỉ là vẫn chưa chấp nhận được.”
Dư Tri Ý nhẹ giọng nói, “Vậy anh nghĩ sao?”
“Anh không nghĩ gì hết, anh chỉ muốn dùng cả đời này để bên em, những người khác không thể ảnh hưởng đến ý muốn của anh.”
Dư Tri Ý cười, “Ừm, không ai có thể ảnh hưởng đến ý muốn của chúng ta.”
Tháng 11 qua đi, việc chuyển giao công tác của Lục Cảnh Niên cũng gần kết thúc, chỉ còn giai đoạn cuối của lưu trình.
Đầu tháng 12 Lục Cảnh Niên trở về một chuyến, Dư Tri Ý gầy hơn lúc trước nhiều, sắc mặt cũng không được tốt, cả người lộ rõ vẻ mệt mỏi, Lục Cảnh Niên biết hỏi anh chắc chắn không nói lý do, hắn chạy tới hỏi Úc Lê, Úc Lê che miệng lắc đầu, “Không biết, không biết, không biết cái gì hết.”
Hỏi Đàm Vĩ, Đàm Vĩ lại nói: “Anh còn không hiểu tính anh Dư sao, anh ấy mà muốn sẽ tự nói với anh thôi, không sao đâu, bọn em sẽ trông coi anh ấy, anh Niên, anh cứ yên tâm đi.”
Lại vội vàng trở lại Quảng Châu, Lục Cảnh Niên từ trước tới nay chưa từng cảm thấy mệt mỏi như vậy, cảm giác lo lắng mà không làm được gì khiến cho hắn dường như không còn sức lực, hắn chỉ hận không hoàn thành giai đoạn cuối thật nhanh để chạy tới bên Dư Tri Ý.
Người trưởng thành phải tuân theo rất nhiều quy tắc, muốn tùy hứng một lần cũng phải xem xét hậu quả, để cho Dư Tri Ý an tâm hắn lại càng không được phép tùy hứng.
Đến giữa tháng 12, Lục Cảnh Niên gọi video nói rất nhớ Dư Tri Ý, ngày hôm sau lúc tăng ca đã nhận được điện thoại của Dư Tri Ý, “Em đang ở dưới lầu công ty anh.”
Lục Cảnh Niên gần như lao thẳng xuống lầu, từ xa đã nhìn thấy Dư Tri Ý lưng đeo balo đứng trước cổng lớn công ty, nhìn thấy Dư Tri Ý cười với mình, hắn chạy thẳng tới ôm chầm lấy anh, “Sao em lại tới đây.”
“Lời anh nói hôm qua cũng là tiếng lòng của em, em muốn đến.”
“Đi, dẫn em về nhà.”
Lục Cảnh Niên dẫn hắn về ngôi nhà ở Quảng Châu, buổi tối hai người nằm trên giường, Dư Tri Ý lần đầu tiên được nhìn thấy một bộ mặt khác của Lục Cảnh Niên, hắn dường như mạnh bạo hơn mọi lần, thời gian cũng lâu hơn rất nhiều, chỉ thiếu không khảm chặt Dư Tri Ý vào trong xương tủy mình, làm đến mức cả người Dư Tri Ý đều đau.
Ngày hôm sau, Dư Tri Ý ngủ đến 12 giờ, tiếng chuông của shipper giao thức ăn đánh thức anh, Dư Tri Ý cách cánh cửa hỏi hắn: “Hôm nay anh ở nhà sao?”
Lục Cảnh Niên cầm lấy thức ăn anh chàng shipper đưa, toàn là nguyên liệu tươi mới, trả lời anh: “Em ở đây thì anh có thể đi đâu.”
“Em lại làm chậm trễ công việc của anh rồi.”
“Không sao, lúc em đang ngủ anh đã xử lý hết công việc rồi, em ngủ thêm một lát, anh đi nấu cơm.”
Dư Tri Ý muốn đi hỗ trợ, lúc ngồi dậy chăn bị rơi dồn hết xuống dưới eo, dấu vết trên người nhìn không sót một cái gì, Dư Tri Ý kéo chăn che lại, Lucj Cảnh Niên để thức ăn xuống đi vào phòng ngủ, “Xin lỗi.”
“Xin lỗi cái gì?”
Lục Cảnh Niên lấy bộ đồ bên cạnh giúp anh mang, “Anh không biết kìm chế.”
Hai người đã ở bên nhau một thời gian, Dư Tri Ý cũng không còn dễ đỏ mặt như lúc trước, mặc xong áo, anh cúi đầu tìm quần lót, nhẹ giọng nói: “Thỉnh thoảng như vậy một lần cũng được, em thích.”
Chỉ một câu ‘Em thích’ này, Lục Cảnh Niên nháy mắt mất khống chế, chiếc áo vừa mới mặc lại bị cởi xuống, cũng nương theo bàn tay Dư Tri Ý cởi hết đồ trên người mình, đè anh xuống giường, Dư Tri Ý như ở trong biển mây, pháo hoa lộng lẫy nổ tung trong đầu, đàn ông cho dù giỏi tự chủ đến mức nào cũng không thể chịu nổi kiểu trêu chọc này, là anh tự bên đá đập chân mình.
Chờ đến khi kết thúc đã qua 1 giờ rưỡi, Lục Cảnh Niên đi nấu ăn, dọn hết lên bàn sô pha xong thì gọi Dư Tri Ý ra ăn cơm, lại chèn thêm hai cái đệm lên ghế.
Ánh mặt trời trèo qua lan can ban công đậu lên lọ hoa bách hợp trên bàn, thời gian tĩnh lại, năm tháng trầm hương (?).
Dư Tri Ý chỉ ở Quảng Châu một ngày rồi lại về Đồng Lăng, cửa hàng còn phải buôn bán, cuối năm người khai trương nhiều, anh nhận thêm mấy đơn hàng làm lẵng hoa, cần phải gấp rút về để làm.
Lục Cảnh Niên đứng ở ga tàu cọ cọ đầu ngón tay bị hoa cắt gần như thành vết chai, “Đừng quá vất vả.”
“Không vất vả, anh đừng lo cho em, em về, anh cứ yên tâm hoàn thành tốt công việc, về đi, em đi đây.”
Ngày cuối cùng của tháng 12, Lục Cảnh Niên dọn xong đồ đạc ở Quảng Châu, gọi điện cho công ty hậu cần chuyển thẳng tới cửa hàng hoa Dư Hương, còn mình đặt vé tàu sáng sớm tết Dương Lịch trở về nhà.
Dư Tri Ý biết hắn sẽ đến, trước tiên chuẩn bị đồ ăn, lúc nhận được điện thoại của hắn đã đến ga tàu anh chộp lấy chìa khóa chạy xe đến đón hắn.
Hai người gặp nhau trước cửa ra của ga tàu, Dư Tri Ý lại mang cho hắn một bó hoa khô, hoa hồng kem bơ màu vàng nhạt, cành to dài, đóa hoa lớn, nhụy hoa màu vàng kem, cầm trên tay có thể cảm nhận được vị kem bơ ngọt ngào, là màu sắc mà Lục Cảnh Niên có thể phân biệt, màu Lục Cảnh Niên nhìn thấy cũng là màu trong mắt Dư Tri Ý.
“Đây là hoa gì?”
“Hoa hồng kem, còn có tên gọi khác là ngọc ấm, ý nghĩa của nó là, tặng cho người tôi yêu nhất.”
Lục Cảnh Niên ôm lấy bó hoa, cùng anh đi về phía trước, Dư Tri Ý nói: “Tặng cho anh một niềm vui bất ngờ.”
“Thật trùng hợp, anh cũng có một bất ngờ muốn tặng cho em.”
Dư Tri Ý cười nói, “Anh nói trước hay em nói trước.”
“Em nói trước đi.”
Hai người đi ra ngoài, Dư Tri Ý chỉ vào chiếc xe ô tô màu trắng trước mặt, nói “Em mua một chiếc xe, sau này đi đón anh sẽ tiện hơn, cũng tiện để chúng ta về ngôi nhà nhỏ ở núi Tô Phong.”
Lục Cảnh Niên nắm lấy tay anh, “Anh e là sau này không còn nhiều cơ hội để đi tàu cao tốc nữa.”
“Hả? Xảy ra chuyện gì sao?”
“Anh xin chuyển công tác, chỗ làm mới cách Dư Hương tầm nửa giờ chạy xe điện, từ nay về sau anh sẽ làm việc ở bên này.”
Dư Tri Ý một hồi lâu cũng không có phản ứng gì, hai người bọn họ, một thì bân rộn kiếm tiền dành dụm mua xe, một thì suốt ngày tăng ca chỉ để được chuyển lại đây, cả hai đều vì đối phương mà nỗ lực.”
“Anh không hối hận?”
Lục Cảnh Niên kéo anh đi về phía chiếc xe, “Hối hận, hối hận không xin tới đây sớm một chút.”
Hai mắt Dư Tri Ý đỏ bừng, có chút chua xót, “Về nhà thôi, ở nhà có nấu canh.”
Cuộc sống bình yên chính thức bắt đầu, Dư Tri Ý mới đầu còn lo lắng Lục Cảnh Niên sẽ nhanh cảm thấy buồn chán, nhưng sự thật chứng minh anh nghĩ nhiều rồi, Lục Cảnh Niên thích cuộc sống bình đạm này nhiều hơn anh tưởng. Mỗi ngày Dư Tri Ý sẽ dậy chuẩn bị cơm cho hắn mang theo, hắn sẽ cưỡi chiếc xe điện màu lam nhạt, đội chiếc mũ bảo hiểm có gắn vịt vàng nhỏ đi làm, nếu trên đường nhìn thấy một người đàn ông mặc tay trang thắt cà vạt, chạy xe điện, phía trước xe còn treo một hộp cơm, đừng ngạc nhiên, đó là kiểu sống mà hắn thích.
Những ngày trời mưa, Dư Tri Ý sẽ lái xe đưa đón hắn đi làm tan tầm, cuối tuần, Lục Cảnh Niên cũng sẽ nhận chụp ảnh để kiếm thêm thu nhập, cũng sẽ đi cùng Dư Tri Ý tới Cửa Nam Loan hóng gió biển mùa đồng, cảm thụ cơn gió lạnh buốt chui vào trong cổ áo.
Lại một buổi chiều mùa xuân, mùi hương phả vào mũi, Dư Tri Ý ngồi dưới cây quy bối phơi nắng đọc sách, anh tiện tay cầm lấy một cuốn mở ra xem, trang đầu tiên là dòng chữ Lục Cảnh Niên viết: “Thế giới ồn ào này, anh chỉ muốn cùng em yên lặng nghe hoa nở, không tranh không giành với thế gian, khẽ thì thầm với năm tháng, mỉm cười xem chuyện xưa.”
Hết chương 52
Còn một phiên ngoại chụp ảnh tốt nghiệp nhưng bị set vip.
Truyện có nhiều loài hoa cây cảnh mình không biết tên của nó nên mình giữ nguyên tên hán việt, nếu mọi người thấy sai hãy góp ý nhẹ nhàng từ tốn thôi nhé!
Lời cuối, nếu thấy hay thì bấm sao bình luận và chia sẻ nha. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, hẹn gặp lại ở hố sau.