Hề Tương Lan sờ gáy của mình, khẽ mỉm cười.
Tuân Nương nhìn y với ánh mắt không nói nên lời, nhẹ giọng hỏi: “Lấy được kí ức rồi?”
“Ừm.” Hề Tương Lan cầm quả cầu bằng hai ngón tay, cười nhạt nói: “Giấu rất kỹ.”
Suýt chút nữa khiến bọn họ bị kẹt ở trỏng.
Tuân Nương mấp máy môi, muốn nói lại thôi.
Kệ đi.
Hề Tương Lan cầm quả cầu, đang định hỏi Tuân Nương làm sao để nhìn kí ức thì bất giác nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài cửa sổ.
Y đi tới liếc xuống bên dưới, phát hiện đám người thắp đèn bầu chọn hoa khôi vẫn chưa giải tán, thậm chí còn cuồng nhiệt ném đèn mây vào Quân lâu Hồng Trần Thức.
“Chuyện gì thế?” Hề Tương Lan hỏi.
Chẳng biết tại sao, Tuân Nương nhìn Thịnh Tiêu với ánh mắt thương hại.
Thịnh Tiêu:?
Tuân Nương nói: “Theo quy củ của Quân lâu Hồng Trần Thức, quý nhân thắp đèn nhiều nhất cho hoa khôi, có thể hưởng thụ một đêm xuân với hoa khôi.”
Khi Hề Tương Lan bị kẹt trong ‘Phùng Đào Hoa’ một tiếng đồng hồ, Hồng Trần đã cho kiểm kê xong số lượng đèn mây— Quả nhiên Lan Kiều Kiều không phụ với danh xưng hoa khôi, mọi người đều hoan hô chúc mừng một phen.
Hề Tương Lan ‘À’ một tiếng, không quan tâm lắm.
Y cũng chẳng ký khế ước bán thân cho Quân lâu Hồng Trần Thức, lúc này đã lấy được kí ức nên muốn phủi mông rời đi, Hồng Trần cũng không dám cản y.
Thịnh Tiêu không biết rõ luật lệ trong đó, khẽ nhíu mày.
Hề Tương Lan tình cờ liếc thấy, đột nhiên cười gian xảo đi tới, hỏi: “Thịnh tông chủ thắp bao nhiêu đèn mây cho ta thế?”
Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm y.
Tuân Nương nhẹ giọng nói: “Hôm nay quý nhân thắp nhiều đèn nhất là một vị tiên quân họ Ngọc, nghe nói đã được Lâu chủ cho mời vào thanh lâu.”
Nụ cười trên môi Hề Tương Lan lập tức vụt tắt.
Mẹ nó lại là tên Ngọc Đồi Sơn vô liêm sỉ kia.
Vừa nói xong thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Hồng Trần đẩy cửa đi vào, kinh ngạc chớp mắt nhìn căn phòng bừa bộn đổ nát, nhưng nàng có việc gấp nên không hỏi quá nhiều, có bị đánh sập thì sửa sang lại là được, Quân lâu Hồng Trần Thức không thiếu tiền.
“Cục cưng.” Hồng Trần mỉm cười dịu dàng: “Có thể đi theo tỷ tỷ nói đôi ba câu được không?”
Hề Tương Lan nhíu mày: “Nói thẳng ở đây là được.”
Hồng Trần cũng nhìn Thịnh Tiêu với ánh mắt thương hại.
Thịnh Tiêu: “…”
“Là vị tiên quân họ Ngọc kia đã đến đây.” Hồng Trần nói: “Hôm nay hắn vì ngươi thắp năm chục ngàn đèn mây, muốn mời ngươi tới nhã gian thượng hạng.”
Năm chục ngàn đèn mây.
Trong đó không biết có bao nhiêu ‘Khí Tiên Cốt’.
Hàng ngàn sợi ngụy Thiên Diễn không tạo thành vấn đền lớn, người không dùng ‘Khí Tiên Cốt’ nhưng đều đã nghe đến nó, chỉ xem như không khác gì hương khơi tình của Quân lâu Hồng Trần Thức, miễn là không hít thường xuyên thì sẽ không có gì đáng ngại.
Sợ là Ngọc Đồi Sơn có chủ ý xấu khác.
“Nghe nói tỷ tỷ và bên phía đèn mây chia nhau ăn lời hai tám.” Hề Tương Lan cười như không cười: “Ta vì tỷ tỷ kiếm nhiều linh thạch như thế, chia ta một phần huê hồng không có gì quá đáng chứ?”
Hồng Trần: “…”
Có lẽ là vì Ngọc Đồi Sơn ra giá quá cao nên Hồng Trần yêu tiền hơn mạng nghe y nói vậy cũng không trở mặt, nàng ta nghĩ ngợi hồi lâu rồi vỗ bàn nói: “Tất nhiên là được, chia, chia ngươi một nửa!”
Thịnh Tiêu:”…”
Liễu Trường Hành: “…”
Thằng nhóc này không những giỏi lừa đảo mà còn rất biết kiếm tiền.
Hề Tương Lan không nói nhiều, y cũng muốn gặp Ngọc Đồi Sơn một lần, khẽ gật đầu: “Ừm, mời tiên quân chờ thêm chút nữa, ta sẽ qua ngay.”
Hồng Trần mừng rỡ ra mặt, lắc hông rời đi.
Hề Tương Lan lấy áo khoác thêu hoa mẫu đơn treo trên tay Thịnh Tiêu xuống rồi mặc vào người, thờ ơ đi ra ngoài.
Tuân Nương do dự kêu: “Hề Tuyệt…”
Hề Tương Lan cầm theo quả cầu, không quay đầu nói: “Yên tâm đi, người nọ thần thông quảng đại, biết được ta đã có kí ức của Hề Minh Hoài trong tay chắc chắn sẽ không bám theo ngươi nữa.”
Y cười khẽ một tiếng, có ý ám chỉ: “Mà có muốn giết, cũng là tới giết ta mới đúng.”
Tuân Nương hơi sửng sốt.
Hề Tương Lan không nói nữa, xoay người rời đi.
Huống chi có Liễu Trường Hành ở đây, trừ khi là Đại thừa kỳ trở lên thì mới lấy được mạng của Tuân Nương.
Xung quanh tràn ngập mùi của ‘Khí Tiên Cốt’, Hề Tương Lan vất vả lắm mới chịu đựng di chứng sau khi dùng ‘Khí Tiên Cốt’, bây giờ chợt ngửi thấy ngụy Thiên Diễn— Dù nồng độ không nhiều nhưng cơn nóng cháy khao khát trong kinh mạch ẩn ẩn trỗi dậy.
Ngọc Đồi Sơn tới chắc chắn không có ý tốt, Hề Tương Lan vuốt ve quả cầu, cắn bể hạt kịch độc giấu trong kẽ răng cưỡng ép nặn ra một giọt linh lực, khi đang định truyền vào bên trong quả cầu thì bỗng sau lưng truyền tới tiếng bước chân.
Thịnh Tiêu theo tới.
Lúc này Hề Tương Lan mới sực nhớ còn có phiền toái lớn chưa giải quyết xong.
Hồi ở Chư Hành Trai, Thịnh Tiêu chưa từng mở miệng giao tiếp với ai, nếu không phải có Hề Tương Lan suốt ngày rủ hắn đi chơi, chắc chắn cảm giác tồn tại của hắn còn thấp hơn cả Phục Man.
Đã nhiều năm qua, thân phận lẫn tu vi của Thịnh Tiêu đều xưa không bằng nay, đừng nói đến cảm giác tồn tại hay không tồn tại, khí thế áp bách khủng bố tỏa ra trên người hắn đủ khiến người ta không dám khinh thường.
Hề Tương Lan dừng chân, hơi nghiêng người trông có vẻ đang đợi Thịnh Tiêu.
Vẻ mặt của Thịnh Tiêu rất lạnh lùng, dường như xen lẫn có chút không ngờ tới, hắn im lặng vừa đi đến thì chợt bị Hề Tương Lan kéo vào một căn phòng hẹp tối bên cạnh, y dùng sức bấu chặt vào vai Thịnh Tiêu rồi đẩy mạnh người vào bên trong.
Hai người đồng loạt đi vào, ‘cạch’ một tiếng đóng cửa lại.
Căn phòng này vừa chật vừa ít ánh sáng, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy đồ đạc xung quanh.
Hề Tương Lan túm chặt vạt áo của Thịnh Tiêu, nhón chân ghé sát vào tai hắn, rít ra từng chữ.
“Giọt máu… Xử nam đầu ngón tay? Hửm? Ngươi lặp lại lần nữa?”
Mặt của Thịnh Tiêu như phủ đầy sương tuyết, hắn thờ ơ nhìn y trong bóng tối mờ mờ.
“Thịnh Vô Chước, nói chuyện.” Hề Tương Lan lạnh lùng nói: “Nói cái ta muốn nghe.”
Thịnh Tiêu im lặng hồi lâu, nói ra câu mà Hề Tương Lan không muốn nghe nhất: “Đừng gọi ta là Thịnh Vô Chước.”
Hề Tương Lan hơi sửng sốt, không hiểu sao hai tai đỏ hết cả lên, bị hương quế trên người Thịnh Tiêu làm eo hông mềm oặt, ngoài mạnh trong yếu nói: “Thịnh… Thịnh Tiêu! Có tin ta giết ngươi không!”
“Tin.” Thịnh Tiêu nhẹ nhàng vén lọn tóc rối ra sau tai cho Hề Tương Lan, lạnh nhạt nói: “Ngươi thật sự muốn đi gặp Ngọc Đồi Sơn?”
Hề Tương Lan cười nhạt: “Đúng vậy, người ta thắp nhiều đèn cho ta đến thế, tại sao ta không đi gặp? Không giống ai kia, keo kiệt chỉ mua có một cái đèn, đã thế còn đứng chờ thối lại vài đồng bạc lẻ.”
Ai kia: “…”
Hề Tương Lan mới nói mấy câu với hắn mà đã tức điên lên, hung hăng nghiến răng ken két, cố chịu đựng cơn đau đớn trải dài khắp kinh mạch khô khốc, sầm mặt muốn bấm quyết kết ấn ‘Hoán Minh Nguyệt’ lên người Thịnh Tiêu.
Tu vi Đại thừa kỳ của Thịnh Tiêu khiến Hề Tương Lan không hiểu sao thấy kiêng kỵ, vẫn là nên phong ấn linh lực của hắn lại, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Nhưng Thịnh Tiêu lại tách hai tay y ra, lạnh nhạt nói: “Kí ức.”
Cả người Hề Tương Lan nổi lên đau đớn khó nén, không còn tâm trạng nói khùng nói điên với hắn, lần đầu tiên trong đời y ngoan ngoãn nói gì nghe nấy, không nói nhiều liền đưa kí ức của Hề Minh Hoài cho Thịnh Tiêu.
Thịnh Tiêu nhận lấy quả cầu, sau đó thong thả nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Hề Tương Lan.
Hề Tương Lan nhíu mày: “Làm gì đó?”
Đôi mắt đen đặc vô cảm của Thịnh Tiêu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Hề Tương Lan, không biết hắn đã nhìn ra chỗ nào bất ổn mà bất ngờ thay đổi chủ ý, ánh mắt tỏa ra ý lạnh, đầu ngón tay ngưng tụ ra linh lực rồi hóa thành một sợi Phược tâm lăng quấn lấy ngón út của y.
Con ngươi của Hề Tương Lan co rụt lại, y cảnh giác nói: “Đường đường là Tông chủ của Giải Trĩ Tông mà nói không giữ lời?! Không được động, ta phải dùng ‘Hoán Minh Nguyệt’!”
“Ngươi dùng đi.” Thịnh Tiêu nói.
Hề Tương Lan không hiểu sao có linh cảm chẳng lành: “Vậy, vậy ngươi không được phản kháng.”
Thịnh Tiêu lại nói: “Ta có đồng ý sẽ không phản kháng sao?”
Hề Tương Lan kinh hãi nhìn hắn.
Thịnh Tiêu liêm minh chính trực, giống hệt lúc xử án ở Giải Trĩ Tông, trên mặt tỏa ra ánh sáng thanh liêm công bằng ngời ngời làm người ta tín phục, nhưng bây giờ lại tỉnh bơ nói ra lời lẽ gần như là đùa bỡn lưu manh.
—Rất có tiềm năng trò giỏi hơn thầy Hề.
“Nhưng mà ngươi…” Hề Tương Lan nóng nảy: “Ngươi đồng ý để ta phong ấn linh lực của ngươi, tức là ngầm thừa nhận không phản kháng mà, nếu không ta đời nào dám lấy thứ quan trọng như kí ức của Hề Minh Hoài đem đi trao đổi chứ?”
Nếu Thịnh Tiêu muốn phản kháng, vậy còn tiếp tục giao dịch làm gì?!
Thịnh Tiêu nói: “Ta không đồng ý điều này.”
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan tức nổ phổi: “Thịnh Tiêu!”
Tu vi của Thịnh Tiêu dễ dàng nghiền y thành cám, hắn rũ mắt không để ý Hề Tương Lan xù lông, chăm chú quấn xong Phược tâm lăng quanh ngón út mảnh khảnh của y, đã thế còn quấn nhiều vòng không đếm xuể, hoàn toàn làm cho Thần hồn của hai người kết nối chặt chẽ với nhau.
Hề Tương Lan: “…”
Cơn đau đớn tựa như hàng ngàn con sâu đang gặm cắn trong kinh mạch chẳng biết tại sao đột nhiên giống như có dòng nước ôn hòa chảy qua kiềm hãm lại— Đó là linh lực của Thịnh Tiêu được truyền qua bằng Phược tâm lăng.
Sau khi Phược tâm lăng được quấn xong xuôi, Thịnh Tiêu nhìn y với ánh mắt lạnh lẽo, thờ ơ nói: “Đi đi.”
Đi gặp tiên quân đã thắp năm chục ngàn đèn mây cho ngươi đi.
Hề Tương Lan đần thối cả người.
Cho tới này chỉ có Hề Tương Lan y nói xằng nói bậy, lật lòng lừa gạt người khác, nào có ngờ sẽ có một ngày bị Thịnh Tiêu phản công thắng một chiêu?!
Hàng mi dài của Thịnh Tiêu như phủ một tầng sương tuyết, khí thế rét lạnh căm căm như trên đỉnh núi tuyết ngàn năm.
Khác hẳn với sự buông thả ngông cuồng của Hề Tương Lan, cho dù là ở trên giường thì Thịnh Tiêu vẫn đeo cái mặt lạnh lẽo vô dục vô tình, một đóa hoa cao lãnh như thế, Hề Tương Lan chưa bao giờ nghĩ tới việc đề phòng hắn.
“Thịnh Vô Chước.” Hề Tương Lan cất giọng run rẩy, thầm ôm chút hy vọng cuối cùng, mưu toan muốn giúp người này lụm lên da mặt quân tử, lẩm bẩm nói: “Nuốt lời sẽ tăng cân, hứa lèo sẽ táo bón, ngươi làm như vậy không sợ phụ lòng Thiên Diễn học cung đã dốc lòng bồi dưỡng ngươi có được ngày hôm nay sao? Ngươi… Có còn chính nhân quân tử không?”
Thịnh Tiêu im lặng nhìn y, học theo động tác của Hề Tương Lan lúc còn ở trong ảo cảnh, đưa tay nhấn nhẹ vào môi của Hề Tương Lan rồi lạnh nhạt nói.
“Không phải.”
Hề Tương Lan: “…”
===Hết chương 52===
Tác giả có lời muốn nói: Hề tự vả được thưởng lớn.
Thưởng gì chương sau sẽ biết =)))))