Thầy Trần trốn tránh không kịp, bị chén trà kia nện lên sống mũi, hai dòng máu tươi lập tức chảy ra. Trong lòng ông ta nói thầm: “Nếu không phải là anh ngầm đồng ý thì sao tôi dám làm như vậy. Bây giờ chuyện xảy ra trước mắt lại lôi tôi tới làm người chịu tội thay.”
Có điều những lời này thầy Trần chỉ dám xả trong lòng, không dám nói ra trước mặt ông chủ Từ.
Sắc mặt ông chủ Từ thay đổi một lượt, sau đó nói: “Đi, đi gọi Lưu Trung tới đây cho tôi, chưa có một ai có thể chiếm lợi ích từ trong tay Từ Minh Đức tôi mà có thể tiêu dao tự tại đâu.”
Thầy Trần nghe vậy trong lòng đột nhiên vui vẻ. Lưu Trung này là một thủ lĩnh nhỏ của bang Long Hổ ở khu vực này. Có vài thuộc hạ bán vé, ngày thường giúp bọn họ không ít việc không để người khác biết.
Đường Tuấn cầm một túi thuốc chuẩn bị về trường học một chuyến trước, anh vừa mới đi ra khỏi phòng thuốc Nam không bao xa thì nghe thấy phía sau có tiếng người hô: “Người anh xem, hãy dừng bước.”
Đường Tuấn xoay người nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi béo mập đi về phía anh. Một khuôn mặt tròn vo khiến người ta cảm thấy nung núc thịt, cao lớn vạm vỡ. Chiều cao gần một mét tám vốn dĩ khá là cao kều, nhưng phối hợp với cơ thể gần 100 kilogam lại khiến người ta cảm giác vô cùng mập mạp.
Khóe miệng Đường Tuấn kéo kéo, tên này không khỏi quá béo nhỉ. Nhìn anh ta đi đường lung lay thế kia, Đường Tuấn lo lắng có khi nào trên người anh ta rớt xuống hai miếng thịt không nữa.
Tên mập mạp này đi tới trước mặt Đường Tuấn, vươn bàn tay múp míp thịt vỗ vỗ bả vai Đường Tuấn. Khóe miệng kéo lên một độ cung tự cho là một nụ cười hiền lành, nói: “Người anh em, cậu thực sự rất có tài đấy.” Nói rồi, anh ta còn bật ngón tay cái lên. Chỉ là không biết có phải do hình thể quá mức bưu hãn không mà lại khiến cho cậu ta thêm vài phần dữ tợn.
Đường Tuấn lui về sau một bước, né tránh bàn tay mập mạp tiếp xúc, nói: “Anh có chuyện gì?”
Anh cũng không quen biết cái người mập mạp trước mắt tự tới làm quen này đâu.
Tên mập vỗ đầu một cái, bừng tỉnh hiểu ra, nói: “Tôi tên Ninh Ðình Trung, Đình có nghĩa là cây trúc nhỏ, cành cây nhỏ, Trung có nghĩa là một lòng một dạ.”
Đường Tuấn nghe vậy thì đánh giá tên mập một phen, anh thực sự không có cách nào liên hệ cái tên mập mạp trước mắt này với cây trúc nhỏ, cành cây nhỏ được.