Bạch Lăng Đằng không nói gì, sải bước ngang hàng cô. Hắn im lặng đôi phút, rồi ôm cô vào sát mình.
“Rất đẹp.”
Bề ngoài nhìn như hắn không để ý ngiều, nhưng thực chất nội tâm đã nổi lên dữ dội như sóng vỗ. Điều này ngay lập tức được bộc lộ khi đứng trong thang máy.
Bạch Lăng Đằng không để Cố Mạc Chi đề phòng, trực tiếp áp cô vào thang máy. Hắn đem tay đặt vào cổ cô, ép gương mặt trắng nõn xinh đẹp ngẩng lên cao, thuận với chiều cao của hắn. Hắn cúi đầu hôn lên, tay còn lại giữ lấy eo cô ép sát thân mình.
Cố Mạc Chi không thể phản kháng, cứng đờ trợn tròn hai mắt. Hạ thể Bạch Lăng Đằng đang chạm vào cô, cứng rắn, ấm áp. Cố Mạn Nhu sợ hắn sẽ ngay tại đây đè mình ra “làm”, chỉ có thể im lặng tiếp nhận nụ hôn của hắn. Bạch Lăng Đằng đối với cô vừa thô lỗ vừa xoa dịu. Hắn liếm liếm môi cô, đầu lưỡi hư hỏng nhanh chóng luồn vào khoang miệng, hại Cố Mạc Chi không thể thở nổi. Cô không chỉ e ngại thân thể mà còn e ngại cái cổ nhỏ nhắn của mình.
Bạch Lăng Đằng rất thích bóp cổ, cưỡng hôn, Cố Mạc Chi cảm thấy vậy. Bằng không tại sao lần nào hắn cũng đều bóp cổ, không lại cưỡng hôn cô, rồi cắn cô chảy máu. Lần này hắn là định cắn bộ phận nào, thật không dám nghĩ đến.
Bạch Lăng Đằng ăn được mật ngọt, kết thúc nụ hôn bằng một vết cắn ở môi. Hắn liếm liếm vết máu cho đến khi nó ngừng chảy, ngón tay trỏ lau đi giọt nước mắt ứa ra vì quá đau của Cố Mạc Chi.
Cố Mạc Chi bị cắn, lòng thầm chửi Bạch Lăng Đằng cầm thú, là một tên đại cẩu. Hốc mắt cô chảy ra vài giọt nước mắt, uất ức muốn khóc. Bạch Lăng Đằng nhìn gương mặt sạch sẽ, đáng yêu của Cố Mạc Chi, rồi lại nhìn xuống eo nhỏ, ngực lớn của cô, hai mắt đục ngầu. Ngay khi thang máy vừa mở, hắn không đem cô ra ngoài, mà bấm quay trở lại.
“Không đi nữa, quay lại làm tiếp!”
Cố Mạc Chi ngạc nhiên vội túm lấy cánh tay hắn lắc lắc.
“Không… Không phải anh tính tha cho tôi sao, tại sao lại muốn rồi?”
Bạch Lăng Đằng bế cô lên, để hai chân cô kẹp vào eo, hai tay ôm cổ mình, ép thân thể Cố Mạc Chi vào tường.
“Tôi đột nhiên cảm thấy, thay vì chiếm lấy trái tim em, chi bằng giống họ Dung đó lấy thân thể em trước. Giờ thì tôi đã hiểu lí do tại sao hắn lại dùng phương pháp đó rồi.”
Cố Mạc Chi lắc lắc đầu, sắp khóc đến nơi.
“Không… Không phải… Anh bình tĩnh một chút, chúng ta từ từ nói chuyện được không?”
“Không! Tôi không chịu nổi nữa!”
Cửa thang máy vừa mở, Bạch Lăng Đằng dùng tốc độ nhanh nhất đem Cố Mạc Chi quay trở lại căn hộ, nhanh chóng ném cô lên giường.
Hắn không nhiều lời, nhấc điện thoại gọi đồ ăn rồi xé toạc chiếc váy trên người Cố Mạc Chi.
Cô sợ chết khϊếp, vùng vẫy trong vô vọng. Người đàn ông nhanh như chớp lao tới, trở thành người thứ ba Cố Mạc Chi ngủ cùng.
Trong khi mệt mỏi nhận lấy từng đợt tấn công từ Bạch Lăng Đằng, chuông điện thoại của Cố Mạc Chi vang lên, người gọi tới là Dung Giai.
Cố Mạc Chi đoán được Bạch Lăng Đằng tính làm gì, liền kéo cánh tay hắn lại lắc đầu. Nước mắt rơi liên hồi, mái tóc ướt nhẹp vì mồ hôi, da mặt hồng hồng, Bạch Lăng Đằng càng nhìn càng hứng. Hắn không để ý Cố Mạc Chi, thân thể tiếp tục va chạm mạnh hơn, cô cũng vì vậy không ngăn được tiếng rêи ɾỉ.
“Em ấy đang ở chỗ tôi, đừng làm phiền!”
Tút tút…