“Tin tức giải trí. Tiểu tử Diệp gia kia và một nam minh tinh công khai hẹn hò.” Lý tổng tặc lưỡi, “Thanh niên các cậu biết cách chơi thật đấy.”
Nụ cười trên mặt Thôi Tử Minh cứng đờ rồi dần biến mất: “…… Cái gì?”
Lý tổng ném di động cho hắn, Thôi Tử Minh cầm lấy xem, trái tim chùng xuống, khuôn mặt lập tức đanh lại.
…… Sao có thể như vậy?
Diệp Doanh thật sự công khai hẹn hò với Bùi Hàn!?
Thôi Tử Minh vẫn nghĩ Diệp Doanh chỉ chơi qua đường với Bùi Hàn mà thôi. Lúc trước Diệp Doanh yêu hắn lâu như vậy, thậm chí còn một lòng một dạ muốn kết hôn với hắn, chẳng phải cuối cùng nói tan liền tan sao?
Liệu Diệp Doanh có chắc sẽ ở bên Bùi Hàn cả đời không mà dám công khai như vậy?
Trong lòng Thôi Tử Minh có phẫn nộ, có kinh ngạc, có ganh ghét, còn có tiếc nuối và hối hận nói không nên lời.
Dù sao Diệp Doanh cũng đã từng yêu hắn sâu đậm. Nhưng chỉ trong chớp mắt đối phương đã hẹn hò với người khác và được công chúng chúc tụng……
“Vẻ mặt cậu thế là sao? Chắc không phải ghen tị đấy chứ?” Lý tổng buồn cười hỏi, Thôi Tử Minh lấy lại tinh thần rồi cười gượng, “Đâu có.”
“Bọn họ chỉ đam mê nhất thời nên chẳng bền đâu, tình cảm tùy theo nhu cầu như chúng ta mới lâu dài nhất.”
Thôi Tử Minh cố gắng tỉnh táo lại rồi hỏi dò: “Vậy chuyện trước đây tôi nói với ngài……”
Lý tổng dễ dãi nói: “Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho lão Dương để ông ta chừa lại vai nam chính trong phim mới cho cậu.”
Hắn cứ tưởng Thôi Tử Minh sẽ cảm động đến rơi lệ, ai ngờ đối phương lại nhíu mày: “Theo tôi biết thì quy mô bộ phim của đạo diễn Dương rất nhỏ, danh tiếng cũng chẳng cao lắm……”
Lý tổng không ngờ đối phương lại không biết điều như thế nên cười lạnh nói: “Ôi chao, vẫn còn kén cá chọn canh, coi thường tài nguyên nhỏ à? Thôi Tử Minh, cậu tưởng mình đang nổi tiếng như lúc đoạt giải Ảnh đế sao? Tôi cũng đã cho cậu phim lớn rồi đấy, kết quả thế nào, đóng xong bị cả thiên hạ chỉ vào mũi chửi rủa, giờ còn dám ỏng eo với tôi nữa à?”
Hắn nói chẳng chút khách khí làm Thôi Tử Minh tái mặt, chỉ hận không thể quay đầu đi thẳng. Nhưng Thôi Tử Minh không dám và cũng không thể, đây là vị cứu tinh sau cùng của hắn, một khi ra khỏi cửa này thì hắn hoàn toàn không còn cơ hội cứu vãn nữa.
“Lý tổng đừng tức giận, là thái độ tôi không đúng.” Thôi Tử Minh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Ngài cũng biết dạo này danh tiếng của tôi sụt giảm tệ hại nên mới sốt ruột, vì vậy tôi muốn đóng vai nào đặc sắc một chút để giành lại vị trí ban đầu của mình.”
Lúc này sắc mặt Lý tổng mới khá hơn đôi chút, hắn gảy tàn thuốc rồi ung dung nói: “Cho cậu vai ngon lành thì cũng được thôi. Nhưng vấn đề là Thôi Tử Minh cậu có đáng để tôi làm vậy hay không.”
Trong lòng Thôi Tử Minh căng thẳng: “Ý ngài là……?”
“Minh tinh muốn leo lên giường tôi nhiều không đếm xuể, cậu cũng chẳng có gì đặc biệt.” Trong đôi mắt hơi đục của Lý tổng hiện lên dã tâm khiến người ta e ngại, “Trừ khi cậu có thể mang đến cho tôi những lợi ích khác.”
“Tôi nghe nói trước đây cậu từng ở Tinh Doanh rất lâu đúng không?”
——
“Thôi tiên sinh?” Tầng trệt cao ốc Tinh Doanh, trợ lý tổng giám đốc Tiểu Cao thấy Thôi Tử Minh thì kinh ngạc hỏi, “Sao ngài lại tới đây?”
“Là thế này, trước đây tôi có mấy tài liệu cá nhân còn để ở chỗ Diệp Doanh, gần đây phải dùng tới nên quay lại lấy.” Thôi Tử Minh cười hỏi, “Diệp tổng có đây không?”
“Thật không khéo, Tiểu Diệp tổng có chuyện ra ngoài rồi.” Tiểu Cao nhiệt tình nói, “Hay là vậy đi, ngài vào phòng Tiểu Diệp tổng chờ một lát, tôi sẽ gọi điện cho anh ấy.”
Mặc dù Thôi Tử Minh đã chấm dứt hợp đồng với Tinh Doanh nhưng trước kia hắn và Diệp Doanh cực kỳ thân thiết nên mọi nhân viên Tinh Doanh đều biết rõ. Khi xưa Thôi Tử Minh tự do ra vào phòng tổng giám đốc như nhà mình, Tiểu Cao theo lệ cũ đưa hắn đến văn phòng, pha cà phê cho hắn rồi ra ngoài gọi điện.
Tim Thôi Tử Minh vẫn còn đập thình thịch, bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Ngay cả hắn cũng không ngờ sự tình lại thuận lợi như vậy.
Hôm đó Lý tổng hứa cho hắn tài nguyên với điều kiện hắn phải trộm thông tin nội bộ quan trọng của Tinh Doanh, Thôi Tử Minh nghĩ lão già này đang mơ tưởng hão huyền nên lập tức cự tuyệt.
“Không được đâu! Tôi đã rời khỏi Tinh Doanh, giữa tôi và Diệp Doanh…… cũng có vài mâu thuẫn. Sao ông có thể bảo tôi đánh cắp thông tin của công ty họ được!?”
“Đó là chuyện của cậu.” Lý tổng hờ hững nói, “Bao năm qua công ty tôi vẫn luôn bị thằng nhãi họ Diệp kia chèn ép nên tôi không chịu được. Nếu cậu có thể đem đến thứ tôi muốn thì đừng nói một phim mà mười phim chỉ là chuyện nhỏ. Đương nhiên nếu cậu không làm được thì tôi cũng chẳng ép, nhưng sau này chúng ta đừng liên lạc nữa.”
Thôi Tử Minh suy nghĩ ròng rã ba ngày, rốt cuộc hạ quyết tâm trở lại trụ sở Tinh Doanh Entertainment.
Thôi Tử Minh tự nhủ chỉ là vài thông tin mà thôi, chắc sẽ không sao đâu. Diệp Doanh rất thông minh và nhiều thủ đoạn, mấy thông tin này chỉ khiến cậu kiếm ít tiền hơn chứ chưa đến mức gây thiệt hại lớn cho công ty.
Mà có thiệt hại thì đã sao? Mình lâm vào đường cùng như bây giờ đều do Diệp Doanh ép! Diệp Doanh đã không nể tình xưa thì hắn cũng chẳng cần thương xót đối phương!
Tuy đã hạ quyết tâm nhưng Thôi Tử Minh nghĩ chuyện này rất khó thành công. Dù hắn biết mật mã máy tính của Diệp Doanh nhưng đã quá lâu rồi, liệu đối phương có đổi mật mã khác không? Quan trọng hơn là hắn phải lấy thông tin ngay trước mắt Diệp Doanh thế nào đây?
Ai ngờ đúng lúc này Diệp Doanh lại vắng mặt, đã vậy trợ lý còn chủ động dẫn hắn vào phòng Diệp Doanh nữa chứ!!
Đúng là ông trời giúp hắn rồi!
Thôi Tử Minh phấn khích nuốt nước bọt, bước nhanh ra cửa quan sát một lúc rồi đóng cửa lại, vội vã đi tới trước bàn làm việc bật máy tính lên nhập mật mã.
Hắn khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình, một giây sau trên mặt lộ vẻ mừng rỡ. Mật mã khởi động máy vẫn chưa đổi!!
Khi còn ở bên Diệp Doanh, Diệp Doanh rất tin cậy hắn nên không hề giấu giếm điều gì, còn cho hắn xem các dự án trong file hồ sơ. Thôi Tử Minh dựa theo trí nhớ thuận lợi tìm được file kia rồi cắm USB vào máy tính.
Dữ liệu bắt đầu được sao chép và truyền sang USB, Thôi Tử Minh sốt ruột ngồi đợi trên ghế, kỳ thực đầu óc đã bay vút lên mây, bắt đầu mơ tới viễn cảnh tương lai tươi sáng.
Lý tổng không phải người thất hứa, chỉ cần hắn đem những tài liệu này tới thì từ nay tài nguyên sẽ dồn dập đến tay hắn, hắn không chỉ tìm lại vinh quang và danh tiếng đã mất mà còn vươn lên tầm cao mới, nhận được nhiều giải thưởng và lời khen ngợi hơn!
Đến lúc đó Bùi Hàn là cái thá gì? Hắn sẽ tính sổ với tất cả những kẻ từng phỉ báng và sỉ nhục hắn!!
Nửa phút…… Mười lăm giây…… Dữ liệu đã sao chép thành công, Thôi Tử Minh kích động nín thở, đưa tay chuẩn bị rút ra USB ——
Rầm ——!
Đúng vào giây cuối cùng, cửa phòng đột ngột bị người bên ngoài đá văng, tiếng động mạnh làm Thôi Tử Minh nhảy dựng lên sau bàn làm việc, hoảng sợ nhìn chằm chằm ra cửa.
Mấy vệ sĩ và bảo vệ xộc vào, Đường Cửu ung dung chắp tay sau lưng đi theo đám người, thở dài với vẻ thương hại:
“Tôi bảo này Thôi Ảnh đế, dù ngài có xuống dốc thì tìm nghề nào lương thiện không được sao, cứ phải nghĩ quẩn đi ăn trộm làm gì?”