Hàn Lập đặt chai nước xuống bàn:
– Cho cậu đấy. Mà cậu vẫn không thay đổi, đến ăn rất muộn. Chúng tôi ăn xong mất rồi, không thể ngồi với cậu được nữa. Ngày mai đến sớm một chút cùng ăn với bọn tôi đi!
Hà Tịch xua tay:
– Không cần đâu. Tôi ngồi một mình cũng rất tốt.
– Cậu thật là… Mà đúng rồi, cậu gặp Dương Minh chưa? Hai người trước kia thân thiết, chắc là đã gặp rồi chứ?
Cô suýt nữa bị sặc.
– Tôi…chưa…
– Cậu ta cũng ít khi ở trường, không gặp là đúng. Hôm nào chúng ta hẹn nhau đi ăn một bữa nhé?
Hà Tịch hết cách, nói tới ai lại cứ phải nói tới Dương Minh mới được ư? Cô đuổi khéo:
– Tôi biết rồi… Bạn cậu hình như vẫn đang đợi, mau đi đi! Lúc khác nói chuyện!
– Vậy tôi đi trước đây! Hôm nào nghe tôi đánh tiếng thì nhớ tới đó!
– Được…
Nhìn Hàn Lập đi xa, Hà Tịch thở dài. Nếu giống như Tử Lý biết hết chuyện của cô và Dương Minh thì tốt, ít ra người ta sẽ tự động né tên cậu khỏi cuộc nói chuyện… Cô không biết sẽ còn phải nghe bọn họ nói gì về Dương Minh nữa đây? Không phải là cô không muốn nghe…mà là không dám nghe. Sợ rằng càng nghe càng thêm tò mò. Tò mò ba năm qua cậu sống ra sao, học tập thế nào…đã quen cô gái nào khác hay chưa…? Nhưng nếu cậu thật sự đã thích một người khác…Dù sao cũng đã ba năm… Cô không dám nghĩ nữa.
Hà Tịch ăn gì cũng không thấy ngon. Ăn được mấy miếng liền ôm sách về ký túc xá.
Thành phố này so với những nơi cô từng sống quả thật là quá rộng lớn, cũng hiện đại hơn rất nhiều. Phố xá tấp nập đông đúc. Chen chúc trên xe bus một hồi, cô cuối cùng đã đến được siêu thị.
Loanh quanh một vòng, đến khi nhìn lại liền giật mình. Cô rõ ràng chỉ chọn những thứ cần thiết nhất, vậy mà xe lại đầy nhanh như vậy… Vì đồ đạc quá nhiều, bác Đinh nói tới đây thứ gì mua được thì mua, không cần phải cố gắng mang theo. Kết quả thành ra thế này đây…
Túi tiền sắp vơi đi không ít, cô tự nhủ phải kiếm việc làm thôi. Hà Tịch xếp hàng chờ thanh toán, nghe mấy người phía sau thì thầm to nhỏ:
– Kia..là nghệ sĩ dương cầm Lý Anh phải không?
– Trông rất giống! Hình như là đúng rồi!
– Quả nhiên rất xinh đẹp, còn đẹp hơn trên tivi nữa…
Lý Anh? Cái tên này… Cô quay đầu thấy Trình Nhã Nhã đang khoác tay một người phụ nữ. Hai người họ đang chọn rau, bộ dạng thân thiết vô cùng. Trình Nhã Nhã trông bộ dạng cũng đã ra dáng một thiếu nữ thực thụ, mọi cử chỉ đều rất nhẹ nhàng. Đúng là hai mẹ con họ…
Hà Tịch trước đây chỉ thấy trên báo, trên tivi. Không ngờ hôm nay đã thật sự nhìn thấy người đó, so với mẹ cô trẻ đẹp hơn nhiều. Quần áo túi xách đều là hàng hiệu đắt tiền, khắp người toát lên phong thái nho nhã của một kẻ quyền quý…
Lòng cô dâng lên một nỗi xót xa khó tả. Đúng là bọn họ sống rất vui vẻ. Đẩy mẹ cô ngã xuống vực sâu tan sương nát thịt nhưng vẫn ăn ngon ngủ yên suốt bao nhiêu năm. Trong khi đó mẹ cô chịu đựng biết bao nhiêu khổ sở. Đúng là rất đáng hận. Nhưng hận nhất vẫn là người đàn ông mà cô gọi là bố. Có lẽ ông còn không biết đến sự tồn tại của cô, không biết rằng ngoài mẹ cô ra còn có một người nữa rất hận ông…
Nhưng đúng như bác Đinh từng nói, mọi chuyện nên quên đi mới là tốt nhất. Người khổ sở chính là người mang hận. Cứ sống một cuộc sống thật hạnh phúc vui vẻ. Nếu sau này họ nhận lại quả báo thì mẹ cô coi như cũng hả lòng hả dạ, nếu không thì cũng đành. Chấp nhất chuyện quá khứ chỉ khiến bản thân nhận lấy đau khổ. Cuộc đời còn dài, nên tiếp tục sống vì niềm vui của bản thân.
Hà Tịch sau khi thanh toán xong liền xách túi đi về, không quay đầu lại nhìn bọn họ thêm bất kỳ lần nào nữa. Đến cổng trường, không biết là xui xẻo tới mức nào mà túi nilon đột nhiên bị rách, đồ đạc trong đó rơi vãi trên mặt đất. Cảnh tượng này thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Cô vỗ trán, bất lực ngồi xuống nhặt từng món đồ.
Một bàn tay khác vươn ra giành lấy chai nước. Cô ngẩng đầu, là một chàng trai cao ráo, hai mắt sáng ngời. Hà Tịch ngẩn người:
– Chu…Văn?
Chu Văn nhặt đồ, buộc lại chỗ túi bị rách rồi đưa lại cho cô:
– Cậu đựng tạm, vẫn mang về được đến ký túc xá đấy.
Thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của cô, Chu Văn tủm tỉm cười:
– Lâu rồi không gặp!
Đúng là rất lâu. Kể từ lần cô trả lại chiếc vòng? Hình như không phải… Hôm thi tốt nghiệp cậu có chạy tới chúc cô thi tốt.
– Lâu rồi không gặp. Cậu học ở đây à?
Hồi đó có nhiều lần học chung nhưng cô chưa từng nghe Chu Văn nói rằng sẽ thi vào trường này, hoặc có thể giữa đường đổi ý. Chu Văn lắc đầu:
– Tôi học trường khác, nhưng tới đây tìm bạn.
– À.
Nói thế nào thì nói, Chu Văn đã khác xưa rất nhiều. Không chỉ về cách ăn mặc mà còn trong từng lời nói, hành động đều là thể hiện của một người chững chạc.
– Cậu sống có tốt không?
Nụ cười trên miệng Chu Văn càng tươi hơn. Còn chưa kịp đáp, một thân hình bất ngờ lao tới, ôm lấy tay cậu.
– Coi anh kìa, đến điện thoại cũng quên được! Ấy…Hà Tịch?
Hà Tịch tròn mắt nhìn hai người trước mặt. Không phải người bạn trai mà Kiều Ninh hay kể là Chu Văn đấy chứ?
Kiều Ninh cũng tò mò hỏi:
– Hai người quen nhau à?
Hà Tịch và Chu Văn nhìn nhau, cô không nhịn được mà cười thành tiếng:
– Bạn học cũ.
Kiều Ninh bất ngờ thốt lên:
– Khéo thế sao?
Chu Văn xoa xoa đầu Kiều Ninh, giọng điệu cưng chiều:
– Đúng thế. Trước đây Hà Tịch giúp đỡ anh rất nhiều. Hai người thì sao?
– Chúng tôi là bạn cùng phòng.
Lần này đến lượt Chu Văn tròn mắt. Cậu nhanh chóng lấy lại nụ cười, gật gù đáp:
– Đúng là thật khéo…
Hà Tịch từ xa nhìn hai thân ảnh quấn quýt không rời. Cô cảm thán thời gian quả là lợi hại, có thể khiến một Chu Văn rụt rè, nhút nhát trở nên trưởng thành, tự tin. Cô và Chu Văn gặp lại nhau không hề gượng gạo, chỉ đơn thuần như những người bạn cũ.
Bọn họ có thể thoái mái đến vậy. Nhưng có một người khác đã đem cô biến thành nỗi hận sâu sắc. Không biết thời gian đã khiến người ấy quên đi chưa?
Có lẽ là rồi, cho nên ánh mắt ấy mới lạnh lùng như thế. Hoặc là đã quên đi thứ tình cảm ngây thơ đơn thuần, nhưng nỗi hận vẫn khắc sâu trong tim?
