“Ngươi đứng lại đó! Ai cho ngươi đi hả?” Thanh Trúc chỉ tay vào Phi Diên mà nói lớn.
“Ta thích đi thì đi thôi. Liên quan gì đến ngươi.”
Phi Diên vừa nói vừa kéo tay Danh Thần đi. Thanh Trúc liền chạy đuổi theo, không cẩn thận bị vấp ngã, té sấp xuống đất. Phi Diên nhìn thấy vội vàng quay trở lại định đỡ Thanh Trúc dậy thì chợt nghe có tiếng cười lớn. Cậu nhóc nhìn qua thì thấy một nhóm ba đứa trẻ tầm bảy, tám tuổi nhìn về hướng này mà bật cười khoái trá. Cậu nhóc rất không vui.
“Ha ha! Thẩm Thanh Trúc, ngươi cũng có ngày này. Xem ngươi ngã xấu chưa kìa. Nhìn có giống một con khỉ không?”
“Thẩm Thanh Trúc, quá xấu hổ rồi! Ngày mai phải kể cho đám kia nghe mới được. Ha ha!”
Phi Diên đỡ Thanh Trúc dậy thì bị cậu nhóc gạt tay ra. Vẻ mặt rất tức giận nhưng cố kìm nén. Phi Diên nhìn cảnh này cũng cảm thấy rất tức giận. Danh Thần định ra mặt nói đám trẻ kia trở về thì đã thấy Phi Diên đi phăm phăm về phía đám trẻ đó rồi đẩy một đứa lớn nhất ngã phịch xuống đất. Sau đó Phi Diên đứng đó chỉ về thằng nhóc đó mà bật cười khoái trá y như cái cách mà trước đó chúng cười Thanh Trúc.
“Ha ha! Xem ngươi kìa! Lớn to đầu thế này rồi mà đẩy nhẹ có một tí đã té chổng vó rồi. Nhìn cái dáng ngươi té kìa thật xấu xí làm sao, y như con khỉ vậy. Ngươi tên là gì vậy, con khỉ kia?”
Đứa trẻ bị Phi Diên đẩy ngã có dáng vẻ khi bị ngã vô cùng xấu xí khiến mấy đứa đứng bên cạnh không nhịn được cười nhưng vì sợ nên không dám cười lớn tiếng. Đứa trẻ đó tức giận đứng dậy định đẩy Phi Diên một cái nhưng thằng bé lại né được khiến đứa trẻ đó bị mất đà ngã chúi về phía trước, té oạch thêm một lần nữa.
“Ha ha. Lại té nữa rồi kìa! Quá yếu rồi! Dáng vẻ như con ếch ộp ấy. Con ếch! Ha ha. Con ếch kìa!”
Đứa trẻ kia giận đến tím mặt, lồm cồm đứng dậy chỉ vào Phi Diên mà nói với mấy đứa kia:
“Chúng bây còn đứng đó mà cười à? Tẩn nó một trận cho ta!”
Vậy là mấy đứa trẻ còn lại nhìn nhau rồi cùng xông vào định đánh Phi Diên một trận. Phi Diên có vẻ không hề sợ hãi gì, thậm chí còn tỏ ra rất phấn khích nghênh đón bọn chúng.
Ở bên ngoài Thanh Trúc nhìn thấy cảnh này mà sợ hãi. Nó không ngờ Phi Diên lại đứng ra bảo vệ hắn, còn gây sự với đám trẻ kia. Nó muốn ngăn đám trẻ đó lại nhưng cơ thể không hiểu sao lúc này lại không cử động được. Cả người cứ run lên.
Đúng lúc này thì Danh Thần chen vào chắn trước mặt Phi Diên.
“Mấy vị công tử này, có chắc là muốn đánh nhau ở đây luôn không đấy? Nơi này có rất nhiều người đi qua chứng kiến đó. Hơn nữa, cái người này là con trai của bệ hạ đấy. Lỡ đánh người bị thương thì phải làm sao đây?”
Mấy đứa trẻ đó giật mình, khó tin nhìn Danh Thần.
“Ngươi nói gì? Con của bệ hạ á? Không đúng. Ta chưa từng nghe nói bệ hạ có con. Ngươi dám bịa chuyện là khi quân phạm thượng, tội chém đầu đấy!”
Danh Thần ngồi xuống, mỉm cười hỏi đứa trẻ lớn nhất, cũng chính là đứa bị Phi Diên xô ngã lúc nãy:
“An thế tử, thế tử biết ta là ai không?”
“Ngươi là thị vệ cận thân của bệ hạ. Ai mà không biết.”
“Vậy thế tử cho rằng ta dám nói dối một chuyện như vậy không? Ta cũng sợ chết a.”
“Nhưng nếu như nó thực sự là con của bệ hạ tại sao người lại không công bố ra bên ngoài?”
“Chưa công bố chứ không phải là không công bố. Thế tử đợi khoảng hai ngày nữa là sẽ biết ta nói có thật hay không.”
Cậu nhóc họ An này đã tám tuổi, hiểu biết cũng nhiều hơn những đứa trẻ kia nên Danh Thần chỉ cần nói như vậy là nó đã hiểu rồi. Nó nháy những đứa khác cùng nhau bỏ đi.
“Sao huynh lại cản đệ chứ? Đệ chắc chắn có thể đánh lại bọn chúng mà. Đệ không sao đâu.”
Danh Thần quay qua Phi Diên, dịu dàng nói:
“Ta biết là đệ không sao. Ta là sợ chúng bị đệ đánh bị thương, đến lúc đó người gặp rắc rối sẽ là bệ hạ và cha của đệ đấy. Hiểu không?”
“Đệ hiểu rồi.”
“Đệ biết bảo vệ người khác là tốt nhưng không thể lúc nào cũng đánh nhau đâu. Ta và bệ hạ dạy võ cho đệ là để đệ có thể tự bảo vệ bản thân. Chỉ khi nào bất đắc dĩ mới được dùng đến nắm đấm. Nhớ chưa?”
“Vâng.”
“Ngoan.”
Danh Thần xoa đầu Phi Diên, nở nụ cười tươi. Phi Diên nhìn mà ngẩn ra. Nó cảm giác như đang nhìn thấy ánh sáng mặt trời phản chiếu trong nụ cười của người đó. Rất đẹp.
“Sao ngươi lại làm thế? Sao lại đánh nhau vì ta chứ?”
Giọng của Thanh Trúc phát ra bên cạnh khiến Phi Diên hoàn hồn. Cậu nhóc quay lại bắt gặp ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hổ thẹn của Thanh Trúc. Phi Diên có thể đoán được Thanh Trúc hẳn là đang cảm thấy xấu hổ vì trước đó đã cãi nhau với mình sau đó lại được mình cứu. Gương mặt càng trở nên vui vẻ, cậu nhóc tươi cười vỗ vai Thanh Trúc, nói:
“Không có gì phải xấu hổ cả. Ta làm vậy không phải vì ngươi, chẳng qua là thấy ngứa mắt thôi.”
“Ồ?” Sắc mặt Thanh Trúc liền thay đổi, nhìn Phi Diên bằng ánh mắt xem thường giống như trước đó. “Nếu vậy thì ta không cần cảm ơn đúng không?”
“Nói cái gì?”
“Y phục của ta bẩn rồi. Chúng ta về thôi.”
Phi Diên nhìn thái độ lạnh nhạt của Thanh Trúc cảm giác rất quái lạ liền quay qua hỏi Danh Thần:
“Sao thái độ của tên đó lại như vậy? Không phải sau khi nghe đệ nói như thế cậu ta sẽ phải rối rít cảm ơn đệ, muốn báo đáp đệ sao?”
Danh Thần buồn cười hỏi lại:
“Ai nói với đệ như vây?”
“Các vị tỷ tỷ ở Ngưng Hương Lầu đều nói như vậy a?”
Danh Thần giật mình. Ngưng Hương Lầu chẳng phải là tên của kỹ viện ở huyện Tân Xuân à. Sao Phi Diên lại tiếp xúc với người của kỹ viện? Rồi hắn chợt nhớ ra có một thời gian Hồng Thanh làm công việc giao rượu đến kỹ viện. Lẽ ra Hồng Thanh không nên đưa Phi Diên đến những nơi đó mới phải.
“Lần sau đừng tùy tiện tin mấy lời như vậy nữa. Không phải ai cũng dùng cách đó được đâu. “
“Vâng.”