Anh theo lời cô mà làm hắn hỗn loạn tâm trí,hắn vừa mất đi đứa em trai đương nhiên sẽ không được sáng suốt nhân lúc này làm hắn rối sẽ dễ đối phó hơn:
“Biết em mày chết trong tay bọn tao mà vẫn đẩy mày ra phục kích thế này thì đúng là quá phũ rồi….”
Hắn đúng là có dao động nhưng hắn quyết định tinh tưởng và khẳng định ông ấy sẽ không như lời họ nói:
“Tụi mày đừng có khích bác tao,tụi mày đừng cho mình là thông minh.Vốn là tao tự mình hành động đâu để ông ấy biết thì làm sao mà trở thành con chốt thí trong tay ổng như chúng mày nói chứ”
Vô tình sự sơ hở đó đã tiết lộ cho họ một chuyện rằng hắn tự hoạt động riêng lẻ,lực lượng có thể không hùng hậu và với cái độ” thông minh” này chắc cũng không tính toán được gì sâu xa đâu.
Không lâu sao đó từ hai bên lề đường xuất hiện khoảng độ 50 tên đàn em của hắn,là người của Lư lão đại đâu thể nào yếu ớt như đám côn đồ tép riu được.Nhìn tình hình thì với hai người họ dù giỏi đến đâu cũng đúng là không ổn thật.Nhưng không sao còn có Bạch Lĩnh và Tề Hân nữa,chỉ cần cầm cự đến khi người của Dương Khải đến là được.
Nói thì nghe đơn giản nhưng thực tế là rất khó nhằn,bên trong chiếc xe ngoài xa thấy họ bắt đầu “chiến đấu” thì cũng không ngồi yên mà nhanh chóng xông vào hỗ trợ.Họ đúng là không giỏi đánh đấm nhưng kỹ năng cũng không đến nỗi tệ.
Xử lí xong năm tên bao vây mình Thiếu Tùng bắt gặp cảnh Tuyệt Tến đang gặp khó khăn khi phải chiến đấu một lúc với 4 tên cao to lại còn thêm cái tên song sinh kia nữa thì không nghĩ nhiều tung một cước cực đẹp vào ngực đẩy hắn bay ra xa.Anh và cô tựa lưng vào nhau chiến đấu.Nhìn thấy thế cục đang hỗn loạn anh thì thầm với cô:
“Tuyệt Yến em cẩn thận đó vết thương em còn chưa lành.Có cơ hội thì lên xe trước cho an toàn!”
Dù vết thương bị động rướm máu,mồ hôi tứa ra dầm dề nhưng cô vẫn bướng bỉnh trả lời:
“Anh lo cho tôi như vậy thì lo mà tập trung xử lí cái tên đầu xỏ đó đi”
Anh nghe theo cô nên tách ra xử lí riêng trực tiếp với tên đó.Giỏi thì giỏi thật nhưng không biết tính toán nên trong 10p đã bị anh hạ gục nằm lê lết.Anh sang hỗ trợ Bạch Lĩnh còn Tuyệt Yến thì giúp Tề Hân một tay.Đưa tay xuống eo không thấy khẩu súng mình đâu nên cô có chút khó chịu.Anh biết cô đang tìm gì không chần chờ gọi lớn:
“Cho em mượn tạm của tôi đấy!”
Anh thảy sang cô khẩu súng anh đang sử dụng còn bản thân thì tay không chiến đấu.Cô giỏi nhất là súng,cứ nhắm là chính xác.Cô nhắm và bắn tiếng pằng pằng vang lên không ngừng chỉ trong 5p cô hạ được đâu đó tầm 6 tên.Hình ảnh cô mạnh mẽ chiến đấu làm anh thần hồn điên đảo mà mất tập trung.Mãi đến khi cơn đau từ ngực truyền đến và giọng Tề Hân hét lên:
“Anh,cẩn thận!”
Bây giờ Tuyệt Yến mới hay sự việc cái tến song sinh khi nãy chưa chết nên đã nhân lúc mọi người hỗn loạn mà ra tay.Hành động đó đã phải trả cái giá thật thê thảm.Cô không đùa giỡn nữa mà muốn một phát giết chết hắn.Nhưng cuối cùng đã bị Bạch Lĩnh ngăn lại,em ấy muốn thu thập thông tin từ hắn nên cô nhẫn nhịn mà chỉ bắn cho tàn phế chứ không giết hắn.
Lúc này đám đàn em đó thấy không ổn liền muốn rút quân nhanh chóng lên xe tẩu thoát nhưng đâu ngờ hai đường họ đi đều bị người của Dương Khải và Kiến Hạo bao vây và bắt giữ.Cô không nghĩ nhiều chạy đến đỡ anh lên xe rồi để Bạch Lĩnh lái đi.Trên xe anh gục vào vai cô thì thầm:
“Nếu tôi chết em đừng có cưới chồng được không?”