Trước mắt bỗng đen kịt, các giác quan khác của cậu lập tức được phóng đại lên vô số lần.
Thẩm Thanh Đường có thể cảm nhận rõ ràng những ngón tay mảnh khảnh đầy chai sạn của Tần Di vuốt ve từ chóp mũi rồi xuống đôi môi mỏng, từ mang tai rồi đến chiếc cổ trắng nõn thon dài.
Động tác của Tần Di cực kỳ ung dung thong thả, cảm giác không hề giống một người mới bắt đầu biết yêu đương.
Thẩm Thanh Đường hơi rùng mình.
Lòng cậu rối tinh rồi mù – Tần Di từ khi nào lại biết chơi như vậy?
Nhưng Thẩm Thanh Đường không hiểu, hiện tại cậu bị bịt mắt, môi mỏng mím lại, đầu hơi cúi xuống, lộ ra cần cổ trắng nõn nà, dáng vẻ yên lặng quỳ trên người Tần Di còn không kiềm chế được mà khẽ run lên giống như một chú nai con ngoan ngoãn nghe lời—khiến người ta nhịn không được sinh ra loại dục vọng muốn tùy ý xâm phạm.
Ngay khi ngón tay của Tần Di nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh của Thẩm Thanh Đường, Thẩm Thanh Đường rốt cuộc không nhịn được nữa, rụt rè nhỏ giọng cầu xin tha thứ: “Ngứa quá à, Lan Đình đừng quậy nữa.”
Tần Di hơi dừng một chút.
Vốn dĩ Thẩm Thanh Đường còn tưởng rằng cậu xin tha thứ rồi Tần Di sẽ tha cho mình, nhưng nào có ngờ, sau một giây, Tần Di đột nhiên siết chặt eo cậu, đẩy cậu ngã xuống giường đá.
Giường đá vừa cứng vừa lạnh, cho dù có bàn tay của Tần Di làm gối đỡ thì lưng của Thẩm Thanh Đường vẫn bị va mạnh một cái.
Động tác của Tần Di lại dừng một chút.
Sau đó, hắn duỗi lòng bàn tay ra, vận chuyển chân khí ấm áp chậm rãi vuốt ve tấm lưng mềm mại của Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường cuộn mình trong lòng Tần Di, bị bịt kín mắt, cái gì cũng không nhìn thấy, lúc này Tần Di đột nhiên trở nên dịu dàng, trong lòng cậu không hiểu sao lại tủi thân quá trời, run giọng thì thầm: “Lan Đình, là tại em mạnh miệng…”
Bàn tay đang nhẹ nhàng xoa xoa lưng Thẩm Thanh Đường của Tần Di khẽ dừng lại.
“Hôm nay… tạm thời đừng chơi nữa.”
“Có được không?”
Thẩm Thanh Đường đánh bạo, lợi dụng sự ủy khuất mà âm thầm thăm dò.
Một lúc sau, dưới ánh đèn lờ mờ của căn phòng, Tần Di hơi cúi người xuống, sau đó hắn nhìn Thẩm Thanh Đường đang mím môi với vẻ mặt lo sợ không yên, hình như là thật sự biết sợ rồi, hắn bất giác nói: “Bây giờ em biết sợ rồi hửm?”
Thẩm Thanh Đường: “Vâng…”
Đột nhiên trở nên vừa ngoan ngoãn vừa e sợ.
Tần Di trầm mặc một lát, trong lòng mềm nhũn, nhưng vẫn chưa muốn buông tha cho tiểu quỷ nhát gan suốt ngày thích giả vờ làm lưu manh chọc ghẹo người này.
Lúc này, hắn nói: “Không chơi nữa cũng được, em hôn ta một cái đi.”
Thẩm Thanh Đường hơi sửng sốt.
“Tuy nhiên, nếu nụ hôn không đúng chỗ, sẽ không được tính.”
Khuôn mặt trắng như tuyết của Thẩm Thanh Đường dần dần đỏ ửng lên, dưới ánh nến nhảy múa càng lộ vẻ xinh đẹp động lòng người.
Nhưng lúc này, cậu trầm mặc một hồi, lại trở nên bạo dạn hơn.
Tình khí Thẩm Thanh Đường là vậy đó, nếu để cho cậu chủ động thì chẳng khác gì tiểu yêu tinh thống trị bầu trời, nếu đổi thành bị động thì cậu lại trở thành một con thỏ trắng nhỏ nhút nhát mềm nhũn.
Lúc này, Thẩm Thanh Đường mím môi, lấy hết dũng khí vươn tay, mò mẫm vuốt ve một bên mặt của Tần Di.
Tần Di cúi đầu để Thẩm Thanh Đường sờ soạng.
Đầu tiên Thẩm Thanh Đường mò mẫm cởi chiếc mặt nạ mà Tần Di đang đeo, rồi nhẹ nhàng đặt nó sang một bên.
Sau đó ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve mày kiếm cùng sống mũi như ngọc, cuối cùng chạm vào đôi môi mỏng mềm mại của Tần Di.
Yết hầu Thẩm Thanh Đường bất giác trượt lên xuống, hai tay ôm mặt Tần Di, chủ động hôn hắn.
Môi Thẩm Thanh Đường mềm mại ngọt ngào, thoang thoảng hương thơm, lần này không có mặt nạ ngăn trở, khi hai người hôn nhau, hơi thở của Tần Di dần trở nên nóng rực.
Ngay sau đó, Tần Di đổi khách làm chủ, bóp chặt eo Thẩm Thanh Đường, mãi đến khi hắn ép cậu vào một góc của chiếc giường đá, khóe mắt Thẩm Thanh Đường đỏ hoe gần như không thể thở được.
Vẫn là Thẩm Thanh Đường không nhịn được dùng hết sức đưa tay ra đấm hắn một cái, hắn mới từ từ buông Thẩm Thanh Đường ra.
“Sau này còn tùy tiện trêu chọc ta nữa, đây chính là kết cục.”
Khi Tần Di rời đi, hắn còn không nhanh không chậm bổ sung thêm câu này.
Nghe được những lời này của Tần Di, Thẩm Thanh Đường sửng sốt một chút, không hiểu sao cảm thấy vô cùng oan ức – cảm thấy Tần Di chiếm được tiện nghi rồi còn khoe mẽ.
Trong lúc Thẩm Thanh Đường giận run người muốn vươn tay giật đứt dải ruy băng bịt mắt rồi nói lý lẽ với Tần Di một trận.
Nhưng cố tình Tần Di lại sáp đến, lồng ngực nóng bỏng của hắn đặt trên vai Thẩm Thanh Đường.
Sau đó hắn cúi người, thổi hơi nóng vào đôi tai mềm mại của Thẩm Thanh Đường, dùng chất giọng khàn khàn mà gấp gáp nói: “Chờ đã, có chuyện gì nói sau, em giúp ta cái đã.”
Thẩm Thanh Đường lúc đầu thật ra cũng không hiểu ý của Tần Di, nhưng rất nhanh sau đó, trong lòng cậu nhảy dựng, cuối cùng cũng ý thức được điều gì.
Màu đỏ rực lan tràn khắp mặt cậu.
Trong căn phòng chật hẹp, bầu không khí nóng bỏng mà ám muội.
Ánh nến chập chờn, ngọn nến trắng tan thành dầu trong suốt, từng giọt từng giọt rơi xuống cột đèn, tim đèn kêu răng rắc nhảy múa điên cuồng, nổ ra vô tận tia lửa.
Cũng không biết qua bao lâu, Tần Di đột nhiên phát ra một tiếng hừ nghẹn ngào, sau đó thanh âm bất đắc dĩ của hắn vang lên trong căn phòng tĩnh lặng: “Em là chó con sao? Thích cắn người như vậy?”
Thẩm Thanh Đường nhe răng ra, tháo khăn bịt mắt trên mặt xuống, nhìn hai hàng răng khểnh đỏ tươi trên đầu ngón tay thon dài trắng nõn của Tần Di, mặt ửng đỏ nói: “Là tại chàng bắt nạt em trước.”
Tần Di lần đầu tiên không có thanh minh, mà ngược lại không hiểu sao lại cười một tiếng.
Thẩm Thanh Đường: “Không cho cười.”
Tần Di lại cười, vết sẹo trên mặt Tần Di dưới ánh nến trở nên mềm mại hơn nhiều, lúc này hắn liếc nhìn Thẩm Thanh Đường, khẽ nói: “Không biết em đã bắt nạt ta bao nhiêu lần, ta chỉ bắt nạt lại em một lần đã không được rồi?”
Tim Thẩm Thanh Đường như ngừng đập.
Sau đó, cậu nghe thấy Tần Di nhỏ giọng nói: “Em không thể bá đạo như vậy.”
Thẩm Thanh Đường mím mím môi, nhưng khóe môi lại vô thức cong lên, không nói nữa.
Đúng vậy, đều là Tần Di nhường nhịn cậu.
Vậy thì lần này, để cậu nhường nhịn Tần Di cũng không sao.
Nghĩ đến đó, trong lòng Thẩm Thanh Đường liền ngập tràn ấm áp, cũng không để ý nữa.
Chỉ là vừa rồi bị dằn vặt như vậy, giường đá lại lạnh, Thẩm Thanh Đường cảm thấy thắt lưng đau nhức, lúc này cậu cúi người ôm lấy Tần Di, nhẹ giọng nói: “Cũng là lỗi của chàng, em không đi nổi nữa, chàng phải đưa em trở về.”
Tần Di trầm ngâm nhìn Thẩm Thanh Đường đang làm nũng: “Em không sợ sư tôn của em mắng người sao? Hình như y không thích ta cho lắm.”
Thẩm Thanh Đường cười cười: “Chàng không cần đưa em về gần như vậy, đưa đến tiểu đình phía trước là được.”
Tần Di ánh mắt khẽ động, đưa tay lấy chiếc mặt nạ ở bên hông: “Đeo vào cho ta.”
Thẩm Thanh Đường thật sự nghiêm túc giúp Tần Di đeo vào.
Sau khi đeo mặt nạ vào, Tần Di cõng Thẩm Thanh Đường đứng lên.
• •
Đèn trong căn nhà gỗ vụt tắt
Một bóng người cao gầy màu đen cõng trên lưng bạch y yếu ớt lặng lẽ đi trên con đường núi dẫn đến Phù Chú viện.
Gió thổi nhè nhẹ, Thẩm Thanh Đường vòng tay qua cổ Tần Di, thân mật dán vào tai hắn, thấp giọng ngâm nga một ca khúc không hiểu nổi.
Tuy nhiên, giọng hát của cậu trong trẻo nhẹ nhàng, giai điệu du dương trong làn gió đêm tĩnh lặng, ngược lại mang đến một tư vị kỳ diệu.
Tần Di chậm rãi đi về phía trước, lúc này mới quay đầu nhìn Thẩm Thanh Đường hỏi: “Ca khúc này tên gì?”
Thẩm Thanh Đường mím môi cười: “Là em tự bịa ra.”
Tần Di: “Nghe rất hay.”
Ý cười trong mắt Thẩm Thanh Đường càng sâu, cậu không nhịn được áp mặt thật sâu vào bả vai Tần Di.
Thật tốt.
——oOo——