Lạc lối giữa nhiều loại suy nghĩ, cuối cùng anh cũng chịu lên tiếng.
“Chú chở con quay lại đi, hôm nay không tới trường. Con tới đón Khiết Du.”
Rất nhanh sau đó Hoàng Minh và Khiết Du đã có mặt ở trung tâm thương mại. Đầu tiên hai người họ ăn sáng trước ở một nhà ăn ở tầng ba. Hoàng Minh thì vẫn độc nhất một nét mặt suy tư. Khiết Du nhịn không được nên hỏi.
“Cậu không phải nói sáng còn đến trường sao? Sao bất ngờ đón tôi sớm vậy”
Hoàng Minh cố gắng mỉm cười. “Sực nhớ ra không còn việc ở trường, nên đón cậu đi sớm. Tôi cũng đang muốn thả lỏng đầu óc một chút. Dạo này có chút căng thẳng.”
Khiết Du vừa nhận đồ ăn từ nhân viên, vừa cười tươi. “Vậy một chút ăn xong, chọn đồ cho mẹ xong. Nếu còn thời gian thì cùng đi xem phim được không?”
Hoàng Minh không có ý từ chối, vừa hay cũng đang muốn cho đầu óc tập trung sang chuyện khác. Anh không suy nghĩ thêm mà lập tức trả lời. “Cứ theo ý cậu vậy.”
Bữa ăn rất nhanh trôi qua mà cuộc nói chuyện lại chỉ quẩn quanh vài chuyện vẩn vơ. Nhưng có một chuyện là không một ai nhắc lại chuyện ngày hôm qua. Nhưng rõ ràng, Hoàng Minh trong lòng có vài chuyện đã dần rõ.
Rất nhanh sau đó hai người họ đã chọn được quà cho mẹ Khiết Du, một chiếc váy đón khách trang nhã. Sau đó đi dạo một vòng các quầy trang sức để đợi tới giờ chiếu phim
Trong rạp chiếu một bộ phim tình cảm lãng mạng. Một mô típ phim rất quen thuộc, là nam chính và nữ chính là khắc tinh. Rồi cùng nhau đi qua đủ các biến cố rồi cuối cùng mới nhận ra tình cảm dành cho nhau.
Đoạn phim chiếu những giây phút cuối. Hoàng Minh thu nắm tay mình nắm đấm. Môi mím chặt muốn bật máu. Hoàng Minh bây giờ, cái gì cũng hiểu. Anh xoay nhìn Khiết Du rồi mở lời. “Du à…”
Khiết Du ngơ ngác nhìn. Nghiêng nhẹ đầu nhìn Hoàng Minh biểu cảm đã thay đổi rất nhiều so với sáng nay. “Cảm ơn cậu rất nhiều…”
Càng nghe Khiết Du càng không hiểu. “Cảm ơn vì điều gì chứ?”
Hoàng Minh không trả lời câu hỏi này mà đi thẳng vào vấn đề. “Hôm nay tới đây nhé. Tài xế của tôi sẽ đưa cậu về. Tôi bây giờ phải tới trường một chuyến.”
Khiết Du ngơ ngác không hiểu gì đang xảy ra, chỉ biết nghe theo. Từ đầu tới cuối đều là một mình Hoàng Minh nói và làm.
Ngồi trên xe mà Hoàng Minh để tâm tình của mình ở trên mây dưới gió. Ngày hôm nay anh sẽ cho bản thân mình câu trả lời đã dằn vặt anh suốt khoảng thời gian vừa qua. Rất nhanh đã tới trường. Giờ này còn là giờ học nên sân trường tương đối vắng. Anh không lưỡng lự mà đi thẳng về phía phòng thí nghiệm của khoa.
Không có! Anh xoay người đi trở ra, đảo mắt xung quanh vẫn không gặp. Bước nhanh xuống dưới vừa đi vừa mở điện thoại ra. Định bấm gọi thì từ phía sau nghe tiếng nói tới.
“Tìm tôi sao?” Bạch Thiên đang như mọi ngày với bộ đồng phục thể dục cùng nón đen và cái túi nhỏ.
Hoàng Minh không nói hai lời, nắm chặt cổ tay của Bạch Thiên kéo đi về phía nhà vệ sinh. Đẩy mạnh Bạch Thiên đang không hiểu gì vào một góc. Kiểm tra tất cả các phòng vệ sinh không có người anh mới khóa chốt cửa lại.
Không mất thời gian, anh lập tức đi nhanh lại đứng trước khuôn mặt ngơ ngác chưa hiểu gì của Bạch Thiên. “Cậu nói người cậu muốn gần gũi tôi đúng không?”
Bạch Thiên nghe xong liền nhếch nhẹ môi, đồng tử cũng từ từ dãn ra. “Đúng vậy…bây giờ anh hỏi điều này để làm gì?
Hoàng Minh không vòng vo. “Hôn tôi đi, ngay bây giờ!”