Thẩm Độ bỏ đi ý nghĩ muốn rút ngón tay mình ra, đem Diệp Nam Kỳ ấn vào trong ngực, rốt cuộc cũng có khí thế của một “tổng tài bá đạo” như trong mấy cuốn tiểu thuyết Triệu Sinh đưa. Miệng cười nhạt, nhưng ý cười lại không chạm đến được đáy mắt, cho dù đang ngồi nhưng khí thế vẫn rất dọa người.
“Ngại quá.” Hắn nhàn nhạt nói, “Đồ của tôi, tôi tiếc không muốn cho người khác thấy.”
Nhóm người này không phú thì cũng quý, cũng có vài người có gia thế tương đương Thẩm gia, nghe xong đều cười, cũng không nói thêm cái gì.
Vốn dĩ là một đám người tính cách vặn vẹo, sao lại để ý tính cách vặn vẹo của người khác, họ còn lạ lẫm gì nữa.
Những người khác không nói gì, Tiết Cảnh Sơn cũng không hùng hổ doạ người nữa, ánh mắt trách cứ nhìn Bạch Dụ không giúp anh ta nói chuyện.
Bạch Dụ bị anh ta nhìn chằm chằm, sau một lúc lâu thì rốt cuộc cũng cử động. Hàng chục cặp mắt đang nhìn vào, hắn ta buông ly rượu xuống, đẩy người bên cạnh đang quỳ gối ra, ánh mắt dừng lại ở trên người Diệp Nam Kỳ, rồi vươn tay về phía Thẩm Độ, giọng nói vẫn lãnh đạm như cũ.
“Hoan nghênh.”
Những người khác đều ngây ngẩn cả người, nhìn nhau một chút, rồi sôi nổi nâng ly cười: “Thẩm thiếu, hoan nghênh.”
Thẩm Độ cũng đứng lên, bắt tay với hắn.
Những người khác đều không cảm thấy có cái gì, chỉ có người mẫn cảm như Tiết Cảnh Sơn phát hiện có điều gì đó không quá thích hợp, nhưng mà địa vị của Bạch Dụ dường như rất cao, hắn vừa ra mặt, liền không còn ai để ý chuyện gì như Tiết Cảnh Sơn.
Chú ý tới điểm này, Diệp Nam Kỳ và Thẩm Độ liếc mắt nhìn nhau một cái.
Thái độ của Bạch Dụ vẫn luôn rất kỳ quái, xa cách lạnh nhạt, ít nói, đôi khi có cảm giác, hắn ta không hợp với cái tổ chức này, nhưng mọi người có vẻ luôn luôn kiêng dè hắn ta.
Xem ra sau khi Tiết gia suy bại, Bạch gia đã vươn lên dẫn đầu.
Chỉ là thái độ của hắn ta……
Diệp Nam Kỳ nhíu nhíu mày, không biết có phải ảo giác hay không, dường như là vừa rồi Bạch Dụ đang giúp anh và Thẩm Độ.
Không bao lâu thì không khí chung quanh liền trở nên cao trào nhiệt tình, vừa hỗn loạn vừa điên cuồng. Quét mắt một cái, dường như mọi người đều trần trụi, không hề giống như bình thường, dĩ nhiên là không dám lộ phần tính cách này ra bên ngoài. Tình nô bị người trước mặt xé hết quần áo, trở nên trần truồng, bị mọi người xung quanh dùng ánh mắt đánh giá vật phẩm để nhìn.
Càng hoang đường hơn, trực tiếp túm người ta đến bể bơi làm vận động mạnh một hồi.
Xung quanh thật sự giống như lời Tiết Hướng Du nói – y như “quần ma loạn vũ”, ngay cả mấy người ngồi ở giữa phòng cũng lục tục rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Bạch Dụ và Tiết Cảnh Sơn.
Trong lòng Thẩm Độ và Diệp Nam Kỳ đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị, nhưng khi nhìn thấy mấy chuyện này, vẫn cảm thấy da đầu mình tê dại.
Diệp Nam Kỳ nhìn bóng tối đã quen, cảm giác khó chịu cũng dần biến mất. Thẩm Độ lại không được như thế, nếu không có mặt nạ, có thế nhìn thấy vẻ mặt dại ra vài giây rồi trở nên chán ghét của hắn.
Hắn xuất thân từ dòng dõi thư hương thế gia, khi còn nhỏ tuy rằng nghịch ngợm, nhưng thứ được tiếp xúc lúc nhỏ đều là từ sách của thánh hiền mà ra, sau khi lớn lên lại đi Anh du học, vào trường học cho quý tộc, chưa bao giờ gặp phải trường hợp như thế này.
Hai người lặng lẽ nắm tay nhau, Diệp Nam Kỳ nhìn thấy hắn không được tự nhiên, ngồi ở trong lòng hắn để che khuất tầm nhìn, tay nhẹ nhàng xoa xoa mặt nạ của hắn, cúi đầu kề tai nói nhỏ: “Chịu không nổi nữa thì nói, chúng ta về trước.”
Thẩm Độ nhanh chóng áp xuống cảm giác khó chịu trong người, khẽ lắc đầu.
Nếu đi, lỡ lần sau chứng kiến trường hợp loạn hơn thì làm sao bây giờ? Sớm muộn gì cũng gặp, vậy thà cố gắng chịu đựng để cho quen, sau này có thế mặt không đổi sắc mà đối diện.
Cảm giác quen thuộc của Tiết Cảnh Sơn vừa nãy vẫn chưa phai, chưa từ bỏ ý định, nhìn hai người còn ở lại nơi này, lại cười rộ lên: “Thẩm thiếu, sao nào, muốn đi chơi một lát không?”
Thẩm Độ ý vị thâm trường [1] nói: “Tôi chỉ thích kiểu người trong lòng tôi thôi.”
[1] Ý vị thâm trường (意味深长): câu nói có ý nghĩa sâu xa, ý mà người nói muốn nhắn gửi không nằm trên mặt chữ.“Rốt cuộc là kiểu mỹ nhân như thế nào vậy? Thẩm thiếu cứ che che dấu dấu.” Tiết Cảnh Sơn tỏ ra tò mò, “Dù sao nơi này chỉ có ba người chúng ta, cho tôi nhìn để đỡ thèm cũng không được sao?”
Thẩm Độ cười như không cười: “Mèo con nhà tôi, tôi dỗ được, không phiền đến Tiết thiếu.”
Kỳ thật nơi này có tới sáu người.
Nhưng mà với thái độ tự nhiên như không của Tiết Cảnh Sơn, chỉ sợ ở trong mắt hắn ta, trừ bọn họ, còn lại đều không phải người.
Bọn người ở chỗ này đều như vậy, cảm thấy mình khi sinh ra đã là nhất đẳng, không chút do dự mà giày xéo người khác.
Bởi vì gia thế của mình, giữa hai hàng lông mày Thẩm Độ luôn có khí thế cao ngạo, nhưng loại cao ngạo này không hề chủ động đả thương người.
Diệp Nam Kỳ khép mắt, nghĩ thầm, hắn và những người này, hoàn toàn không giống nhau.
Tiết Cảnh Sơn cười hòa giải: “Thẩm thiếu hiểu lầm, ta chỉ là tò mò vị mỹ nhân này.”
“Tiết thiếu nhìn chằm chằm vào mèo con nhà tôi, là do có bất mãn gì với tôi sao?”
Không đoán được Thẩm Độ sẽ trực tiếp nói ra như vậy, Tiết Cảnh Sơn gặp quỷ nói tiếng quỷ gặp người nói tiếng người lần đầu gặp lời nói thẳng lập tức phát ngốc, nhanh chóng phản ứng, nhìn Bạch Dụ, mới cười ha ha: “Nếu Thẩm thiếu không vui, vậy tôi không bắt buộc.”
Bạch Dụ trông như là cái gì cũng chưa nhìn đến, tùy tay nâng cằm người vẫn luôn quỳ gối bên người. Chỉ là động tác trêu đùa động vật nhỏ, người nọ lại thụ sủng nhược kinh [3], nịnh nọt hé miệng lấy lòng, liếm mút ngón tay hắn.
[3] Thụ sủng nhược kinh (受宠若惊): được sủng ái mà lo sợ.Dường như hắn ta hơi mỉm cười, khen thưởng bằng cách hôn lên trán người quù bên chân mình.
Tiết Cảnh Sơn trầm mặt nhìn động tác của hắn ta, sau một lúc lâu mới quay đầu lại, trong mắt một màu đen kịt, là do cảm giác bực bội cùng ghen ghét mà chính anh ta cũng không phát hiện ra.
Nhưng chỉ một thời gian ngắn, anh ta nhanh chóng thu lại cảm xúc, miệng nở một nụ cười nhạt như cũ.
Thẩm Độ vẫn luôn chú ý vẻ mặt Tiết Cảnh Sơn, nhìn thấy cảnh này, nhướn mày, liếc Diệp Nam Kỳ một cái, đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt nhau.
Từ trước đến nay Tiết Cảnh Sơn và Bạch Dụ như hình với bóng. Thái độ của Bạch Dụ lạnh nhạt, giống như không đem Tiết Cảnh Sơn để ở trong lòng, Tiết Cảnh Sơn lại hoàn toàn tương phản. Mỗi lần nói chuyện làm việc, trước sau đều phải nhìn thái độ của Bạch Dụ.
Vậy ghen ghét trong mắt anh ta vừa rồi……
Diệp Nam Kỳ muốn thảo luận với Thẩm Độ, đáng tiếc nơi này người nhiều phức tạp, nếu đã lấy được hai chữ “Hoan nghênh”, cũng nên đi.
Tiết Cảnh Sơn kinh ngạc: “Thẩm thiếu vừa đến, nhanh như vậy liền đi, có phải là giận tôi lúc nãy làm anh giận? Tôi tự phạt một ly.”
“Tiết thiếu nói quá rồi.” Thẩm Độ thành thạo đùn đẩy, “Mẹ tôi giục về nhà một chuyến. Thân thể bà ấy không tốt lắm, tôi không muốn làm trái.”
“Không thể nghĩ tới Thẩm thiếu là một người con trai hiếu thảo.” Tiết Cảnh Sơn muốn cười mà không cười được, nâng nâng chén rượu, “Cho tôi gửi lời thăm hỏi dì.”
Khi ra ngoài, Trương Minh đã rời đi, lái xe là một tài xế khác.
Trước khi lên xe, Diệp Nam Kỳ bất động thanh sắc mà liếc mắt nhìn ra phía sau, phát hiện quả nhiên có người lén đi theo.
Thẩm Độ cũng đã nhận ra, vẻ mặt không thay đổi, nói địa chỉ cho tài xế.
Diệp Nam Kỳ gỡ mặt nạ xuống, nghiêng đầu nhìn nhìn Thẩm Độ, duỗi tay tháo luôn cái của hắn, thưởng thức mặt nạ trong tay một chút, muốn mở miệng nói về chuyện lúc nãy, bỗng dưng Thẩm Độ giơ ngón trỏ ấn ở trên môi anh, lắc đầu, cẩn thận làm khẩu hình:
Máy nghe trộm.
Diệp Nam Kỳ ngừng lại một chút, tiếng nói liền biến đổi, trên mặt không có cảm xúc gì, giọng nói lại vừa khàn khàn vừa êm tai: “Thẩm thiếu…… Không cần làm vậy ở trên xe đâu ~~.”
Diệp Đại minh tinh có tiếng là cảm kịch bản rất tốt, lúc đọc thoại thì người nghe cảm nhận được mười phần. Giọng nói anh nhu hòa uyển chuyển, còn hơi thở dốc, tài xế nhịn không được, muốn quay đầu lại xem thử phía sau đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Độ cái gì cũng chưa làm, nhưng hiện tại rất muốn làm cái gì đó: “……”
Diệp Nam Kỳ ngồi đối diện Thẩm Độ, ý xấu trong lòng đột nhiên xuất hiện, dùng cái loại giọng nói mê người này, tiếp tục ha ha cười nhẹ nói: “Vừa mới Tiết thiếu nhắc tới Diệp Nam Kỳ, ngài rốt cuộc là thích em nhiều hơn, hay là thích Diệp Nam Kỳ nhiều hơn?”
Thẩm Độ vừa buồn cười vừa tức giận, nhéo nhéo mặt anh, kiềm chế ham muốn, trả lời vô cùng hoàn mỹ: “Ta chỉ thích em.”
Nụ cười trên khóe môi Diệp Nam Kỳ càng lúc càng kìm lại không được, cái cảm giác nhìn kẻ thù, lại không thể chính tay đâm đối phương, ngược lại phải dối trá nói chuyện khách sáo với bọn họ đều tan thành mây khói.
Anh tiến lại gần, cho Thẩm Độ một cái hôn nhẹ, vừa muốn đẩy hắn ra, đã bị ném đi, bị đè chặt xuống ghế ngồi mềm mại
“Bảo bối.” Thẩm Độ cắn lỗ tai anh, hạ âm thanh xuống chỉ để hai người nghe được, tiếng nói vừa trầm lại nam tính, gọi biệt danh tràn ngập sự sủng nịch của hắn dành cho Diệp Nam Kỳ. Khi anh nghe được, bên tai đều nhũn ra.
Thẩm Độ cười, hung hăng hôn môi anh, đôi mắt nhìn chằm chằm: “Chọc người ta xong bỏ chạy có vẻ không được ổn cho lắm? Theo cái kịch bản vừa rồi, nếu không tiếp tục đi xuống, trừ phi tôi không được.”