Tiết Dao nắm ống tay áo, lau mồ hôi tụ ở cằm Điện hạ, quay đầu lại hỏi thái y:
“Bị đá một cước mạnh như vậy không biết phủ tạng của Điện hạ có bị ảnh hưởng gì không. Xin Đại nhân nhìn một chút mạch tượng!”
Thái y quay đầu nhìn Tiết Dao một cái, bị sắc mặt tái mét của hắn làm kinh hãi, kinh ngạc nói:
“Vị công tử này có phải cũng bị thương hay không? Xem sắc mặt tựa hồ bị thương cũng khá nghiêm trọng.”
Lục hoàng tử cả kinh, vội vàng tiến lên kiểm tra Tiết Dao:
“Ngươi cũng bị Tam ca đánh? Sao không nói! Bị thương chỗ nào rồi?”
“Không có, ta chính là bị dọa.”
Tiết Dao sắc mặt lo âu lau mồ hôi cho Thất hoàng tử, bất an nói:
“Điện hạ bị thương thành như vậy, buổi tối bãi săn gió lớn, có phải là nên nhanh chóng về cung an dưỡng?”
“Không cần phải lo lắng. Lưu thái y cùng Tôn thái y đã xem qua mạch tượng, đều nói không có gì đáng lo.”
Lục hoàng tử khuyên lơn:
“Về cung đường xá xa xôi, xe ngựa xóc nảy, thất đệ bị thương thành như vậy, nếu ngồi xe ngựa đưa đến trong cung, e rằng…”
“E rằng đã khỏi hẳn bảy, tám canh giờ.”
Thất hoàng tử nghiêng đầu, đối diện khuôn mặt tái mét của Dao Dao ngốc cho kết luận:
“Chỉ trúng một cước thôi, đã dọa ngươi sợ thành như vậy. Gia cường tráng lắm, ngày mai còn có thể săn cho ngươi ổ thỏ.”
Tiết Dao sững sờ. Thấy bé mập mạp khôi phục thần sắc bình tĩnh, nhiều cảm xúc phức tạp đan xen trong lòng, hắn nhịn không được, nước mắt tuôn trào ra.
Thấy Dao Dao ngốc khóc nhè, Thất hoàng tử điện hạ sợ đến không dám động.
Lục hoàng tử vội vàng khom xuống dỗ người:
“A Dao? Khóc cái gì? Thất đệ đã không sao?”
Thái tử thấy đệ đệ bảo bối của mình sắc mặt dần dần khôi phục hồng hào, tảng đá trong lòng mới buông xuống, bắt đầu hưng binh vấn tội.
Nghiêng đầu một cái, hắn trợn mắt giận dữ nhìn ngũ đệ:
“Lại là ngươi con thỏ nhỏ chết bầm này, hô hào một đám thị vệ luận võ! Ngươi ngứa người liền tới tìm đại ca khoa tay múa chân, bắt nạt đệ đệ có gì tài ba?”
“Đại ca, không phải ta…”
Ngũ hoàng tử còn chưa có giải thích xong, Thái tử liền bắt đầu nhịp điệu dạy dỗ sống động đã bị kiềm nén rất lâu. Hắn giơ tay xuất kích:
“Không phải ngươi! Không phải ngươi! Không phải ngươi là ai!”
Ngũ hoàng tử ôm đầu liên tiếp lui về phía sau:
“Là Tam ca đá…”
“Tuỳ việc mà xét! Luận võ… Có phải là… Tiểu tử ngươi… Dẫn đầu!”
Ngũ hoàng tử còn muốn tranh luận:
“Ta có định ra quy tắc đánh nhau, có thể ngũ ca hắn…”
Thái tử trợn mắt, bắt đầu nhịp điệu cuồng bạo:
“Cô hôm nay… Liền dùng quy tắc đến đánh ngươi khóc… Mới thôi!”
Ở bên cạnh, Lục hoàng tử đối với thảm trạng ngũ ca bị đánh làm như không thấy, còn kiên trì động viên Tiết Dao:
“Ta mới vừa rồi cùng đại ca thương lượng chuyện thu mua lương thực. HunhHn786 đại ca đã đáp ứng cho ta mang theo ngươi đi cùng.”
Tiết Dao giờ khắc này không tâm tư để ý tới chuyện này.
Tam hoàng tử đá một cước làm tim hắn thành sủi cảo nấu quá lâu vỡ nát. Giờ khắc này chuyện gì cũng không muốn hỏi tới, chỉ muốn ôm bé mập mạp nhà mình khóc một ngày một đêm.
Nhưng hắn còn bận tâm những hoàng tử khác có mặt, không thể mất lễ nghi.
Nhưng mà Thất hoàng tử đối với chuyện đi Giang Chiết rất chú ý, đã vượt qua Tiết Dao, quay đầu liền hỏi Lục hoàng tử:
“Hỏi cho Gia?”
Lục hoàng tử bất đắc dĩ nở nụ cười:
“Đại ca không thể mang ngươi cùng đi, ngươi nên an tâm ở trong cung chờ chúng ta trở về. Ca nhất định mang đồ ăn ngon nhất và đặc sản Giang Nam về cho ngươi nếm thử.”
Vừa nghe không thể mang theo chính mình, Thất hoàng tử cuống lên. Hắn quay đầu nhìn về phía đại ca đang “dạy dỗ” ngũ ca, run rẩy giơ tay lên:
“Đại ca…”
Nghe thấy đệ đệ bảo bối gọi, Thái tử gia lập tức dừng động tác, quay người bước nhanh đi tới bên giường:
“Làm sao vậy? Có có nơi nào không khỏe hay không?”
Thất hoàng tử muốn Thái tử đáp ứng mang theo mình cùng đi thu mua lương thực.
Ổ cứng lưu trữ nội dung kịch bản trong đầu trong nháy mắt rà soát một lần, lấy ra một phương thức làm cho không người nào có thể từ chối thỉnh cầu. Thất hoàng tử một tay nắm chắc tay Thái tử, hơi thở mong manh mà mở miệng nói:
“Nhi thần trước khi chết có một việc muốn cầu ca tác thành.”
Mặt Thái tử gia bị dọa cho tái xanh.
Vì sao đột nhiên thành “trước khi chết” rồi!
Phát hiện đệ đệ sắc mặt vẫn hồng hào, Thái tử mới dần dần lấy lại tinh thần.
Tiểu tử này cũng không biết học được từ ai câu này!
Muốn hù chết Thái tử đương triều à!
“Còn dám ăn nói linh tinh, Cô…”
Thái tử giận không nhịn nổi mà giơ tay lên đối với đệ đệ bảo bối.
Mắt nhìn đại ca muốn ngoại lệ đánh đập thất đệ, Ngũ hoàng tử mang một đầu khối u, tò mò đi tới xem trò vui, kết quả…
Đại ca trở tay tát một cái vào đầu Ngũ hoàng tử:
“Ai cho ngươi dạy hắn nói lời bậy bạ!”
Ngũ hoàng tử oan ức hơn, muốn cắn lưỡi tự sát. Nước mắt lưng tròng, hắn ôm đầu nhìn đại ca, nói:
“Không phải ta…”
“Không phải ngươi! Không phải ngươi! Không phải ngươi là ai!”
Bi kịch lại bắt đầu tái diễn.
Ngũ hoàng tử bởi vì tổ chức luận võ liền bị đánh một đầu cục u. Xuống tay ác độc đả thương đệ đệ, Tam hoàng tử tất nhiên càng không ăn quả ngon.
Thái tử lần này thật sự quyết tâm, không có lén lút giáo dục đệ đệ một trận. Hắn trực tiếp yêu cầu thái y đi bẩm báo lên Hoàng đế, đem thương thế Thất hoàng tử nói thành rất nặng.
Những người vây xem hôm đó đem chuyện Tam hoàng tử hùng hổ doạ người, ác ý đánh trọng thương đệ đệ nói ra tường tận.
Hoàng đế xem xong “bệnh án” Thất hoàng tử, nổi trận lôi đình, nhiều năm ẩn nhẫn dung túng triệt để bạo phát. Lúc này Hoàng đế hạ lệnh đem Tam hoàng tử ra ngoài đánh mười lần quân côn.
Tam hoàng tử lần này có thể nói là thiệt thòi lớn rồi. Hắn không nghĩ tới Thái tử sẽ tàn nhẫn, trực tiếp cáo trạng đến phụ hoàng, khiến hắn ăn một trận đòn đau.
Hắn nằm nhoài trong lều không thể động đậy, chỉ có thể miễn cưỡng chịu đau.
Ngày thứ hai, Thất hoàng tử đã trở lại sắc mặt bình thường biểu thị không còn đau. Nhưng Tiết Dao không cho hắn đi săn bắn, cả ngày ở bên giường hầu hạ.
Buổi tối cũng không yên lòng cung nữ hầu hạ, Tiết Dao tự mình ngủ ở bên cạnh giường Thất hoàng tử.
Ban ngày tất cả như thường.
Nửa đêm, bên trong lều và ở ngoài đều im lặng.
Đang ngủ say Tiết Dao bỗng nhiên bị tiếng thông báo trong đầu đánh thức:
“Hai mạch nhâm đốc mở. Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ ba phần trăm. Mong kí chủ chú ý phòng bị nhân tố gây nhiễm loạn.”
Tiết Dao bừng tỉnh đột nhiên ở trong bóng tối ngồi dậy.
Mở? Hai mạch nhâm đốc đã mở ra?
Nhưng vì cái gì tiến độ chỉ có ba phần trăm?
Tiết Dao vén chăn lên, đốt đèn, rón ra rón rén đi tới bên cạnh quan sát Thất hoàng tử.
Vừa nhìn thấy liền đau lòng!
Ban ngày còn oai phong lẫm liệt, giờ khắc này bé mập mạp ở trong mộng chau mày, mặt đầy mồ hôi hột.
“Điện hạ? Điện hạ làm sao vậy!”
Tiết Dao cuống quít thả đèn xuống, run rẩy vén chăn lên coi vết thương, một tay đầy mồ hôi.
Thất hoàng tử cả người mồ hôi ẩm ướt giống mới đem từ trong nước ra.
“Điện hạ!”
Tiết Dao thất kinh quay người, muốn đi mời thái y. Tay hắn chợt bị nắm kéo lại.
Phía sau truyền đến tiếng hít thở hỗn loạn của Thất hoàng tử.
Tiết Dao quay đầu lại nắm chặt tay Thất hoàng tử.
“Điện hạ tỉnh rồi? Chuyện gì xảy ra? Nơi nào không thoải mái? Ban ngày còn rất tốt… Ta đây liền đi tìm thái y. Đừng sợ! Điện hạ đừng sợ!”
“Đừng đi.”
Thất hoàng tử hơi thở mong manh yếu ớt nói.
Tiết Dao cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại, nhớ lại nhắc nhở mới vừa nghe, là muốn hắn phòng bị nhân tố gây nhiễu loạn.
Đó chính là nói, tốt nhất không cần có người ngoài nhiễu loạn. Để bé mập mạp tự vượt qua quãng thời gian này, thì có thể hoàn toàn thông hai mạch.
Tiết Dao hít sâu một hơi, nắm chặt tay Thất hoàng tử.
“Ta ở đây! Ta ở đây! Điện hạ không thoải mái nơi nào?”
“Nóng…”
Thất hoàng tử nhắm hai mắt, giãy dụa nhấc chân đạp rơi chăn.
Tiết Dao vội vàng giúp hắn vén chăn lên, cầm lấy quạt cói dùng sức quạt gió.
Thất hoàng tử chậm rãi mở mắt ra, mơ mơ màng màng mở miệng nói:
“Không muốn…”
Tiết Dao nhanh chóng dừng quạt gió:
“Không muốn quạt gió sao?”
“Không muốn…”
Thất hoàng tử oan ức thút thít:
“Không muốn đi cùng Lục ca.”
– ————–
Tiểu kịch trường:
Ngũ hoàng tử máy hát là một đệ đệ lãnh cung không được sủng ái, cả khi hóng hớt cũng trúng tai bay vạ gió, bị đập bầm dập.