“Không cần, khụ khụ, người nhiều mắt tạp. Hơn nữa bên người cô ấy có nam nhân kia, chỉ cần không liên quan tới chúng ta, không sao!” Tiêu Kì vạn phần lý trí nói, không cho mình bất cứ cơ hội nhìn trộm cô.
“Lão đại, đã đến!” Tài xế thong thả dừng xe, cung kính quay đầu nói với hai người phía sau.
“Ân, cùng tôi đỡ Kì ca vào.” Kinh Hạo mở cửa xe, cùng tài xế chậm rãi đỡ Tiêu Kì vào một phòng khám tư.
——————————–
Bên này Nhiễm Tái Tái về nhà bị đặt ở trên giường, bị nam nhân thái độ cường ngạnh xốc lên cô vẫn không muốn động chăn.
Khi Lệ Mạc Khiêm nhìn miệng vết thương toàn thân cô còn có nơi riêng tư vẫn còn tơ máu, hung hăng gạt tất cả đồ vật trên tủ đầu giường xuống đát, trừng cô gái nhỏ cúi đầu không dám nhìn hắn, giận dữ hét: “Em bị ngược đãi thành như vậy, sao còn ép anh bỏ qua hắn?”
Nhiễm Tái Tái không ngẩng đầu, cũng không nói chuyện, chỉ đáng thương hề hề khép lại chân, chậm rãi lui đến chân giường.
“Em làm sao?… Lại đây cho anh?” Nam nhân dùng ánh mắt lửa giận hừng hực sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm cô.
“Em sợ ~~~” Âm thanh mỏng manh khàn khàn từ đầu nhỏ buông xuống truyền đến.
“Em còn sợ anh?… Em lại đây cho anh!” Lệ Mạc Khiêm thanh âm áp lực phẫn nộ cùng sát khí. Tuy rằng cô yếu đuối, nhưng nhìn cô lại chậm rãi khẩn trương hề hề trở về, vẫn đau lòng chiếm thượng phong. Cả người thật cẩn thận một lần nữa thay cô rửa miệng vết thương đầy người cùng tiểu huyệt còn tơ máu, lại tìm miếng bông cẩn thận thay cô bôi thuốc lên miệng vết thương.
Nhiễm Tái Tái cảm thấy miệng vết thương cùng tiểu huyệt đau đớn đều vì thuốc mà trở nên lành lạnh dễ chịu hơn, liền nâng thân, tới gần người như cũ lửa giận hừng hực vạn phần trầm mặc, cẩn thận ôm, thấp giọng giải thích: “Mạc Khiêm, em vừa rồi chỉ là không muốn bỏ ngang, chung quy thân phận của hắn ở đó, em không muốn sống trốn tránh. Hơn nữa… Anh vì hắn mà bị thương không đáng!”
Lệ Mạc Khiêm áp chế lửa giận cùng xúc động trong lòng, quay đầu nhìn cô gái nhỏ. Lúc này cô gái nhỏ vì vừa bôi thuốc đau đớn hai má có chút tái nhợt, môi đỏ mọng hơi hơi sưng, một đôi mắt ngập nước, khẩn trương lại tràn đầy lo lắng nhìn hắn.
“Mạc Khiêm ~~” Nữ nhân nhìn hắn không nói gì, bất an ôm cổ hắn, hương vị thanh hương, dùng cánh môi sưng áp lên môi hắn. Cẩn thận hôn hôn, nhìn hắn vẫn không phản ứng, liền ngượng ngùng đưa cái lưỡi ấm áp vào trong miệng hắn, cuốn đầu lưỡi hắn, nhợt nhạt hút, liếm lộng.
Nam nhân bị câu dẫn, rốt cuộc vẫn nhịn không được gắt gao ôm cô gái nhỏ, há miệng, ngậm lưỡi nữ nhân mềm nhẵn, kịch liệt đáp lại, lặp lại câu triền, trêu đùa cùng chơi đùa. Cảm giác non mềm cùng hơi thở thơm ngọt khiến hắn càng trầm mê, thẳng đến nữ nhân có chút thở không nổi chống hắn, hắn mới chậm rãi buông ra, chỉ là, du͙ƈ vọиɠ dán trên bụng nữ nhân vẫn không tha đứng thẳng.
Nhiễm Tái Tái xấu hổ né tránh du͙ƈ vọиɠ sung to đỉnh trên bụng mình.
“Đừng sợ, sẽ không chạm em, chịu chút là được!” Nam nhân ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhẹ giọng trấn an, đáy mắt lại sâu sắc khát vọng.
Nhiễm Tái Tái không nói chuyện, ôn nhu dựa sát vào trong lòng nam nhân, ngọt ngào cười cười. Sau đó do dự vươn tay nhỏ trắng nõn, đặt trên nam căn sưng, nâng hai má càng thêm ửng hồng, dùng thanh âm ngượng ngùng run rẩy nhỏ giọng nói với nam nhân: “Em có thể giúp anh ~”
“Em muốn thế nào?” Lệ Mạc Khiêm không thể khống chế hô hấp nặng nhọc.
Nữ nhân thẹn thùng không đáp lại, chỉ dưới ánh mắt nam nhân hơi khẩn trương, gỡ quần dài nam nhân, thả ra côn ŧɦịŧ đứng thẳng. Sau đó khẩn trương dùng tay nhỏ tinh tế non mềm chậm rãi cầm, lại nhẹ nhàng phủ phủ.
“Ngô…” Hình ảnh như vậy cùng thoải mái kɦoáı ƈảʍ trên côn ŧɦịŧ truyền đến, khiến nam nhân ánh mắt ám ám, thở sâu, lại giống sợ kinh động gì đó, cố bình hô hấp. Sau đó ánh mắt chuyên chú nhìn tay nhỏ mềm mại non mịn của cô không ngừng động tác trên côn ŧɦịŧ của hắn.
Khi đỉnh côn ŧɦịŧ hắn lộ ra một giọt dịch trong suốt, nữ nhân đang động chần chừ, sau đó dưới ánh mắt hắn co rút nhanh, khẽ hôn lên đỉnh mẫn cảm.
“Ân…” Lệ Mạc Khiêm cảm giác như là một dòng điện trực tiếp từ đỉnh côn ŧɦịŧ xuyên qua toàn thân hắn, khiến hắn không tự chủ được rêи ɾỉ.
Nghe nam nhân khêu gợi rêи ɾỉ, Nhiễm Tái Tái càng thêm chăm chỉ dùng miệng nhỏ nhắn chậm rãi nuốt cự đại vào yết hầu, đầu lưỡi trắng mịn thuận tiện ở mặt trên không hề kỹ xảo quét. Chính là động tác ngốc như vậy cũng khiến cả người nam nhân chấn động. Sau đó cô cảm giác côn ŧɦịŧ trong miệng mình cực cụ trướng đại, trướng đầy môi đẹp nhỏ bé của cô, khóe miệng cô có chút đau đớn.
“Ngô… Quá lớn!” Nữ nhân một bên oán giận, một bên muốn rời khỏi. Nhưng lúc này, nam nhân đang cực độ phấn khởi sao sẽ cho cái miệng nhỏ nhắn ấm áp trắng mịn rời côn ŧɦịŧ hắn. Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng đè lại bả vai của cô, lại nhẹ nhàng sờ soạng đỉnh đầu của cô, khêu gợi khàn khàn: “Đừng đi, Tái Tái, anh thật thoải mái, em giúp anh!”
Nhiễm Tái Tái giương mắt nhìn nam nhân cả người buộc chặt, hai mắt dục hỏa bốc hơi, lại nhẹ giọng khẩn cầu, mềm lòng…