Khước Nhiên Triết đột nhiên dừng bước, nhìn về một hướng cụ thể với vẻ mặt cau có trong khi cân nhắc xem có nên đuổi theo kẻ theo dõi đang bí mật theo dõi họ từ xa hay không.
Họ bất ngờ nghe thấy tiếng kêu cứu của một người phụ nữ cách đó chỉ 4m dù họ không thể nhìn thấy gì do cây cối che khuất tầm nhìn.
Ôn Tần Khê muốn chạy đến cứu, nhưng Khước Nhiên Triết đã đưa tay chặn đường y trước khi nhìn hắn nói: “Ở lại, nó có thể nguy hiểm”, với giọng điệu uy quyền chỉ cha mẹ mới sử dụng với trẻ em.
“Thật sự là ở với anh sẽ an toàn hơn nhiều so với ở lại đây à,” y đột nhiên dừng lại thở hổn hển trong khi vẫy ngón trỏ về phía Khước Nhiên Triết, “trừ khi anh định bỏ đi? Khước Nhiên Triết, anh thật là vô tâm.” Ôn Tần Khê lao về hướng phát ra tiếng hét ngay khi y nói xong.
Khước Nhiên Triết, người vừa bị mắng, đã bị đánh ngất trong giây lát để Ôn Tần Khê có đủ thời gian để trốn đi.
Khi hắn nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, anh chàng đã đi trước mười bước.
Hắn chạy theo y với vẻ mặt nghiêm túc lo lắng liệu hắn có thể thực sự bảo vệ Lâm Tĩnh Tạ khỏi bị tổn hại hay không.
Họ đến hiện trường vụ án như những hiệp sĩ bảnh bao sẵn sàng giải cứu thế giới chỉ để tìm thấy một cô gái bất tỉnh, đầu rũ xuống với mái tóc rối bù che khuất khuôn mặt.
Một sợi dây đang trói cô vào một cái cây và bên cạnh cô là một tên cướp đầu hói với hàm răng vàng ố đang cười khi nhìn chằm chằm vào chiếc váy rách của cô.
Ngoài ra còn có bốn tên cướp khác vây quanh cô gái kia kêu cứu.
Khước Nhiên Triết nhìn Lâm Tĩnh Tạ như thể đang tìm kiếm sự chấp thuận của y nhưng y thậm chí không nhìn y và đưa ra một số chỉ dẫn.
“Anh đi cứu cô ấy đi, em sẽ cởi trói cho người bên kia,” Ôn Tần Khê chuẩn bị cất cánh nói.
Khước Nhiên Triết chưa bao giờ thấy Lâm Tĩnh Tạ chiến đấu dù chỉ một lần và không thể không lo lắng mặc dù đó chỉ là một tên cướp.
Hắn nắm lấy khuỷu tay Lâm Tĩnh Tạ, trong mắt tràn đầy quan tâm nói: “Cẩn thận”, ôm càng chặt, tựa hồ không muốn buông ra.
Ôn Tần Khê nới lỏng tay với vẻ mặt tự mãn nói: “Em sẽ” trước khi chạy đi cứu cô gái gặp nạn.
Y có thể đã tự mãn một giây trước nhưng đó chỉ là để trưng ra để khiến Khước Nhiên Triết quay lưng lại với y.
Y đang hoảng sợ bên trong trong khi đổ mồ hôi lạnh.
‘Chết tiệt! Jolie, cô không có sức mạnh hay thứ gì đó nên tôi đã đánh bại tên bất lương này. Tôi thực sự rất tệ trong việc đánh nhau,” Ôn Tần Khê nói với hệ thống trong khi nhặt một khúc gỗ mục nát lên kế hoạch đánh lén tên cướp đang nghịch tóc của cô gái bất tỉnh.
‘Kỹ năng đặc biệt của nhân vật của ngài chỉ là ông chủ văn học. Ngài có thể thử tấn công tên cướp bằng một số bài thơ chết tiệt và có thể gã sẽ đủ cảm hứng để thả ngài ra. Ông chủ, Jiayou, tôi tin vào ngài!’ hệ thống nói trước khi biến mất một lần nữa.
“Chết tiệt,” y lẩm bẩm trước khi lao về phía tên cướp đang đung đưa khúc gỗ một cách nghiệp dư.
Khúc gỗ mục nát vỡ thành từng mảnh hầu như không gây đau đớn cho nạn nhân dự định của nó.
Tên cướp lườm y như một con rắn độc chiến đấu tức giận sẵn sàng hạ gục y.
“Ôi chết tiệt,” y nói trước khi tên cướp bước tới trong một tư thế quá đáng sợ.
“Thiếu gia, tôi cảm thấy cậu đi nhầm chỗ rồi, chuyện này ở chỗ này không có quan hệ gì.” Gã trên mặt lộ ra nụ cười cùng sát khí ánh mắt nói.
Ôn Tần Khê sợ hãi đi về phía sau run rẩy vì sợ hãi.
Y chỉ còn một lựa chọn là bỏ chạy không mục đích trong khi câu giờ với hy vọng Khước Nhiên Triết sẽ cứu cô gái kia.
Mặc dù không được khuyên nhưng mọi cậu bé ít nhất phải đánh nhau ít nhất một lần trong đời, đặc biệt nếu đó là khi bảo vệ danh dự của một thiếu nữ.
Ôn Tần Khê cuối cùng đã có cơ hội của mình trong cuộc chiến kiểu này mặc dù thực sự nó giống như một cuộc rượt đuổi hơn là một cuộc chiến.
Lần duy nhất y bảo vệ một cô gái máu lạnh chém giết những kẻ áp bức cô là trong một trò chơi trực tuyến giải cứu tiểu nữ võ đang nhưng đó không thể được coi là một cuộc chiến.