– Huynh…
– Tam ca, là chúng ta sai, chúng ta sẽ trả tài liệu và pháp khí cho huynh. – Ô Tiền Bân ngắt lời Ô Tiền Đồng.
– Hắc quản gia, lúc nãy ngươi nói đang tạm giữ Tiểu Thế và Tiểu Bách, bây giờ hai đứa ở đâu? – Đổng Mính Kỷ hỏi.
– Tối nay ta sẽ thả hai vị tiểu công tử ra. – Hắc Tín mỉm cười.
Đổng Mính Kỷ hừ lạnh rồi theo chân trượng phu rời khỏi Bặc Cẩm Viện.
Ô Tiền Đồng vội vàng hỏi:
– Tứ ca, vì sao huynh không để ta nói hết?
– Ngươi không thấy sắc mặt của ông nội rất khó coi sao? Nếu ngươi nói nữa thì sẽ bị kéo ra ngoài đánh một trăm đại bản ngay lập tức. – Ô Tiền Bân bực tức.
– Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải trả lại pháp khí à? – Ô Tiền Đồng khó chịu.
Nếu vậy thì tài liệu của bọn họ không phải là cho mượn miễn phí sao?
– Ngươi gấp cái gì? Ông nội bảo chúng ta trả lại tài liệu và pháp khí chứ có nói phải trả hết ngay lập tức đâu. – Ô Tiền Bân híp mắt.
– Tứ ca, ý của huynh là…
Đáy mắt Ô Tiền Cạnh lóe lên một tia âm lãnh:
– Ý của Tứ ca ngươi là chúng ta có thể kéo dài thời gian, viện cớ tạm thời không tìm được tài liệu. Sau đó, cứ cách một năm rưỡi chúng ta lại trả một món cho bọn chúng. Hừ, cứ như vậy đi, cho dù là mười năm sau đi nữa thì hắn cũng chỉ có thể lấy lại được cài món mà thôi.
Ô Huyền Nhiên thờ ơ liếc Ô Tiền Đồng:
– Đại ca ngươi nói không sai. Tiền Đồng, không phải vi phụ muốn trách ngươi nhưng sau này ngươi không nên lỗ mãng như vậy nữa, phải động não một chút, có hiểu không?”
Ô Tiền Đồng cũng biết tính tình mình dễ xúc động, hắn cũng muốn sửa lắm nhưng trời sinh vốn đã như vậy, không cách nào thay đổi được.
– Nhưng chúng ta làm vậy có khi nào bị ông nội trách tội không? – Ô Tiền Ly hỏi.
– Ngươi đừng quên rằng chính ông ấy cũng tham gia lấy sính lễ của Ô Nhược. Vì vậy, chỉ cần chúng ta không làm gì quá đáng đến nỗi truyền đến tai Ô quốc sư ông ấy sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua giống như trước thôi. – Ô Tiền Cạnh cười nhạt.
Ô Bặc Phương là người sĩ diện nên chắc chắn sẽ không để chuyện của Ô Tiền Thanh truyền ra ngoài. Chắc chắn hắn cũng sẽ tìm cách bịt miệng người ở Thư Thanh Viện và Hắc gia.
Ô Tiền Đồng thở phào:
– Vậy là được rồi.
Ô Tiền Bân liếc mắt một cái, bình thường đứa em trai này của hắn thành sự không đủ, bại sự có thừa. Nếu không phải nó là em trai ruột của mình thì ngay cả nhìn thôi hắn cũng lười:
– Về nhà đi, lấy tài liệu và pháp khí tệ nhất trả lại cho nó.
Sau khi đám người đó rời khỏ không lâu, cả nhà Ô Nhược cũng rời khỏi đại sảnh.
Ô Bặc Phương đột nhiên lên tiếng:
– Tiền Thanh, con ở lại đây, ta có lời muốn nói với con.
– Vâng. – Ô Tiền Thanh dừng chân.
Ô Nhược nhếch môi. Với hiểu biết của y về Ô Bặc Phương, việc hắn giữ cha y lại nhất định là muốn khuyên ông không nên truyền chuyện này ra ngoài, sẽ phá hủy danh tiếng Ô gia, tiếc rằng…
Nghĩ tới đây, y mỉm cười sâu xa.
Đúng lúc này, một gã người hầu vội vội vàng vàng chạy lướt qua bọn họ đến cửa đại sảnh hô lớn:
– Gia chủ.
Ô Bặc Phương đang định an ủi Ô Tiền Thanh nhưng lại nghe thế thì không vui hỏi:
– Chuyện gì?
Hắn bước đến gần Ô Bặc Phương, nhỏ giọng thì thầm:
– Hiện giờ toàn bộ người ở thành Cao Lăng đều đang đồn ầm lên chuyện Ô gia chúng ta trộm sính lễ của con trai Tam gia Nam đại viện.
– Cái gì? – Ô Bặc Phương nhíu mày – Tại sao có chuyện này? Là ai truyền ra ngoài?
Hắn vừa định khuyên bảo Ô Tiền Thanh nể tình đám người Ô Tiền Cạnh vi phạm lần đầu và tha thứ cho bọn họ một lần, đồng thời đừng nên để lọt chuyện này ra ngoài thì giờ toàn bộ thành Cao Lăng Thành đã biết hết rồi.
– Dạ, là từ Đổ Nhạc Phường truyền ra. Có người nói lúc đó ồn ào lớn lắm, có rất nhiều người chứng kiến chuyện này.
Ô Bặc Phương nhìn sang Ô Tiền Thanh đang đứng bên cạnh:
– Tiền Thanh, con về trước đi.
Chuyện đã truyền đi, giữ Ô Tiền Thanh lại cũng không ích gì, việc cấp bách là phải đè chuyện này xuống.
– Vâng.
Bước ra khỏi Bặc Cẩm Viện, Ô Tiền Thanh thấy nhóm người Ô Nhược vẫn đang chờ mình, ông thở dài rồi nói:
– Ta không ngờ bọn họ lại làm ra chuyện như vậy.
– Thanh, huynh đừng khổ sở. – Quản Đồng an ủi.
Ô Tiền Thanh cười cười, sau đó nghiêm mặt lại:
– Nhìn cách ứng xửa của ông nội và cha, e rằng bọn họ sẽ không dễ gì mà giao ra sính lễ đâu.
Nếu đám người kia đã trộm sính lễ thì nhất định bọn họ sẽ tìm mọi cách kéo dài thời gian trả lại. Lẽ dĩ nhiên ông nội cũng sẽ không cho phép hắn truyền chuyện này ra ngoài.
– Cha, chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết, người đừng lo lắng nữa. Đúng rồi, bây giờ thân thể của người sao rồi? – Ô Nhược nói.
Nhắc tới tình trạng cơ thể của mình, Ô Tiền Thanh mỉm cười:
– Linh điền khôi phục rất tốt, đã có thể chậm rãi tụ linh. Ta đã làm theo lời con, tắm nước thuốc bỏ thêm Tụ Linh Thảo, mỗi ngày ăn một viên Ngưng Linh Đan, tiến hành đồng bộ, hiệu quả rất tốt. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì bốn mươi chín ngày sau ta có thể hoàn toàn bình phục. Có điều, nếu muốn khôi phục tu vi như cũ thì lại phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa.
– Vậy là tốt rồi.
Lúc rời khỏi Trung viện và đi về phía Nam viện, bọn họ thấy một công tử trẻ tuổi có vẻ kiêu căng ngạo mạn đi đến. Hắn có khuôn mặt tuấn tú, trên đầu mang ngọc quan* màu đen, khoác áo choàng lông chồn đen quý giá, đi giày thêu tinh xảo, phía sau còn có hơn trăm hộ vệ, cả người toát ra khí chất cao cao tại thượng không thể với tới.
Quý công tử liếc mắt nhìn Ô Nhược, hơi ngẩn người rồi cười nhạo:
– Ục ịch như heo.
Nói xong, hắn dẫn theo một đám người hầu Ô gia lướt qua bọn họ vào trong Bặc Cẩm Viện.
– Đó là Ô Ngạn Lan – chắt trai của Ô quốc sư – Ô Tiền Thanh nhỏ giọng nói.
Ánh mắt Ô Nhược lóe lên, đúng là ông trời cũng giúp mình rồi.
Lúc đầu, y tưởng mình phải chờ một thời gian nữa mới có thể ép đám người Ô Tiền Cạnh giao ra sính lễ. Nhưng giờ, xem ra chỉ trong hôm nay thôi là y có thể làm bọn họ ngoan ngoãn giao nộp rồi.
Ô Nhược nói nhỏ vào tai Thi Nguyên. Hắn gật gật đầu rồi đi với Thi Hựu trở lại Trung viện.
=== ====== =========
Chú thích:
*Ngọc quan:

– —- Hết chương 52 —–