Ý vị của giám thị 001 chẳng rõ mà “chậc” một tiếng: “Cậu làm gì mà sao chấp nhất chuyện này dữ vậy?”
“Bởi vì anh cứ chấp nhất với chuyện chuyển đề tài hoài.”
Tần Cứu: “……”
Hai người giằng co một lúc, ai cũng im thin thít.
Du Hoặc chống cằm nhìn chằm chằm Tần Cứu hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Không phải anh nên cảm thấy mất mặt sao?”
“……”
Tần Cứu vuốt cằm, vẻ mặt trúng tim đen nhưng lại đánh chết cũng không nhận.
Hổ dữ nháy mắt đã thành con thỏ con.
Anh hàm hồ nói: “Sao tôi lại cảm thấy mất mặt kia chứ?”
Du Hoặc: “Tôi nào biết.”
Tần Cứu dỗi nhìn Du Hoặc.
Cuối cùng, anh đành chịu thua nói: “….. Được rồi.”
Anh rũ mắt, lấy điện thoại của Triệu Văn Đồ ra, ấn phím mở khoá máy.
Màn hình điện thoại toả ra ánh sáng ảm đạm, tựa như bị một tầng sương đen bao bọc làm cho nó mờ mờ ảo ảo.
“Thật ra là có một ít.” Tần Cứu nói tiếp: “Nhưng cách nói của phía chính phủ không phải là can thiệp, mà bảo đây là bug của hệ thống, thế nên đối với nhân viên nội bộ như giám thị sẽ sinh ra ngộ thương. Thực không khéo, vào lúc bug phát sinh, đúng lúc tôi có mặt tại hiện trường. Bởi vì nguyên nhân nào đó mà xảy ra xung đột với người nào đó. Tóm lại thì lúc đó còn sống cũng xem như may mắn, tĩnh dưỡng một thời gian mới trở lại phòng thi được. Đến nỗi những năm xảy ra chuyện ấy….. Bởi vì vô duyên vô cớ ngộ thương nên sớm đã quên mất.”
Trong lòng Du Hoặc động một chút, hỏi: “Người nào đó là đang chỉ giám thị A hả?”
“Làm sao mà cậu biết?” Giọng điệu của anh trước sau như một chẳng mảy may để ý, nhưng biểu cảm lại nhợt nhạt hẳn, có thể thấy anh đang tụt cảm xúc rõ ràng.
Bởi vì tôi rất giống người nào đó trong miệng anh.
Du Hoặc nói thầm trong lòng.
Nhờ duyên trời mà bóng đêm tương ngộ cánh đồng bát ngát làm cho không gian yên tĩnh, anh chần chờ một lát, cũng chẳng buồn mở miệng.
Giây lát, Tần Cứu lại khôi phục như thường: “Nhưng mà khi nãy cậu nói cũng không sai, xác thật có chút mất mặt. Bị một thứ chẳng ra người quấy nhiễu, làm ảnh hưởng đến kí ức, ý tưởng, thậm chí cả hành vi, ngẫm ra trông có hơi phế phế.”
Đồng bệnh tương liên Du Hoặc bị phế vật vả cho một cái, trong lòng nói thật là có cái rắm.
“Bị quấy nhiễu rồi thì sau này có thể khôi phục được à?” Hắn hỏi.
“Được.” Tần Cứu nói: “Có điều thấy cậu quan tâm tôi nhiều vậy, tôi sẽ không nhịn được hoài nghi cậu còn có ý đồ gì đó đấy.”
Du Hoặc: “……”
Cút đi, tàm xàm ba láp.
.
Âm thanh từ đâu bất ngờ ập tới.
Hai người cả kinh, đồng thời nhìn về phía điện thoại của Triệu Văn Đồ.
Thẳng đến lúc này, Tần Cứu mới chú ý tới bóng tối ở nơi này rất kỳ quái.
Mặc kệ có là “sợ bóng tối” hay là gì đi chăng nữa, chúng đều là bóng tối bình thường, thắp đèn có thể sáng lên một khoảng không.
Nhưng nơi này thì khác.
Lượng ánh sáng của điện thoại di động cũng chẳng đủ xuyên qua lớp bóng đêm, chữ hay hình gì cũng mờ căm.
Tần Cứu nhìn chằm chằm màn hình, phản ứng đầu tiên thế nhưng lại không phải là mở điện thoại, mà là liếc sang Du Hoặc một cái.
“Mù một lúc lâu rồi, bây giờ thì tốt thật, nhìn điện thoại của anh kìa.” Du Hoặc nói.
Qua hơn nửa ngày, Tần Cứu mới thu hồi ánh mắt.
Điện thoại của Triệu Văn Đồ lại vang lên một tiếng.
Pin điện thoại phía góc trên bên phải chỉ còn lại một cục, siêng năng nhắc nhở anh pin yếu, sắp sập nguồn, cần phải sạc ngay.
Đây là đồ Triệu Văn Đồ để lại cho Tần Cứu, có lẽ là nhắn lại cho anh, cũng có lẽ là có thông tin gì đó khác.
Du Hoặc tự giác làm một quý ngài ngoài cuộc, căn cứ vào nguyên tắc phi lễ chớ nhìn, ngay lúc Tần Cứu chạm vào màn hình là Du Hoặc đã quay đầu nhìn đi chỗ khác rồi.
.
Do đã trải qua nhiều biến cố nên độ nhạy của điện thoại chẳng được bao, Tần Cứu phải tốn chút công sức mới ấn vào giao diện Ảnh được.
Triệu Văn Đồ quay chụp được rất nhiều thứ ở chỗ nghỉ ngơi, chỉ tính mỗi video thôi đã lên đến 20 clip, giống như chẳng thể nào lướt hết.
Tần Cứu: “……”
Màn hình lại bắt đầu hơi hơi lập loè như muốn nói bất kì lúc nào mình cũng có thể ngỏm củ tỏi ngay.
Anh híp mắt cẩn thận phân biệt tên video, trông thấy vô cùng rõ mấy cái sau toàn từ ngữ vô nghĩa.
“Ông nói gà bà nói vịt”
“Bữa sáng của con lừa khó ưa”
“Đưa chó tới nói chuyện một câu với tui coi”
……
Mấy cái này là gì vậy trời?
Anh vô cùng tin tưởng video quay mình và giám thị A hẳn không được ra chuồng gà như trên đâu, vì thế anh lướt qua đám động vật, rốt cuộc cũng tìm được một video thật thật giả giả ở dưới.
Video kia còn được mệnh danh là…… ôn thần ra đường, người thường né tránh.
Tần Cứu: “……”
Sơ lược video là một đầu đường mơ hồ.
Tám chín phần mười hẳn là cái này.
Ngón tay anh di chuyển, chút hơi tàn còn đọng lại của điện thoại dồn vào nhấp nháy hai cái, cuối cùng đen ngòm.
Chết máy thật đúng thời điểm…..
.
Du Hoặc vòng qua một bệ máy móc sờ được hai ba cái thì bỗng dưng, hắn xốc một miếng kim loại đang trùm cạnh bên.
Bên trong được đặt một loạt đạn pháo chỉnh tề.
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt tuấn tú của Tần Cứu như sắp đón giông ba bão táp.
“Làm sao vậy?”
“Hết pin sập nguồn, có mấy thứ muốn xem giờ lại xem không được.” Tần Cứu trầm giọng nói.
“Có chỗ để sạc pin không?” Du Hoặc quay đầu nhìn khắp nơi.
“Chỗ này không có đâu.” Tần Cứu nói: “Lần trước tôi tìm rồi.”
“Hay chờ ra ngoài tìm hai cấp dưới kia đi?”
Tần Cứu nói: “Phòng tạm giam chỉ còn nhờ mỗi lúc này thôi, lần sau mà vi phạm nữa thì giám thị sẽ đi theo giám sát, không được tới đây.”
Du Hoặc: “Thế làm sao bây giờ?”
“Để nhờ bọn họ tới đây bây giờ một chuyến thì khá rắc rối, 922 ra ngoài hẳn sẽ đem theo đồ sạc dự phòng.”
Tần Cứu nhìn mọi nơi, tựa hồ đang tìm cái gì đó.
“Sao mà rắc rối?” Du Hoặc chẳng có hiểu biết bao nhiêu đối với phòng tạm giam cả, hắn không biết khi mà nơi này đã đổi thành nơi rừng hoang đồng vắng rồi thì nào còn cách nào gọi giám thị nữa.
Nhưng Tần Cứu thì biết.
“Tôi chỉ cần gây ra chút động tĩnh nhỏ làm họ chú ý là được.”
Sau một lát, chẳng biết anh lấy từ cái cốp xe nào đó một cây đại bác xách trên vai.
Du Hoặc bèn mở hộp ra lấy mấy đầu đạn pháo.
Vài giây sau.
Phía dưới khoang thuyền nổ một tiếng “Ầm” vô cùng vang dội làm kinh thiên động địa.
Vài vị giám thị đang nói chuyện ở phòng nghỉ tầng hai bị doạ nhảy dựng, bốn mặt ngơ ngác, hai mặt nhìn nhau.
“Đệt mẹ!”
“Cái đách gì vậy? Đâm trúng núi băng à?”
Mà ở phòng tạm giam, Du Hoặc đang nhìn đạn pháo nổ tung đất trời, trong nháy mắt hắn cảm thấy Tần Cứu hẳn đã điên rồi. Nhưng chỉ trong giây tiếp theo, hắn lại không nhịn được cúi đầu mỉm cười.
Đùa chứ: Để sạc pin điện thoại, đành phải quậy một chút động tĩnh nhỏ thôi.