Diệp Thượng Thư nhìn Thế tử Trấn Nam Vương khí thế phi phàm trướcmắt, lại nhìn Diệp Ly ho nhẹ một tiếng nói: “Ly nhi, Thế tử cố ý đến đưa cho con hạ lễ đấy.”
Diệp Ly gật đầu nói: “Đa tạ Thế tử. làm phiền Thế tử cố ý đi mộtchuyến, hi vọng Đại Sở có thể làm cho thế tử cảm thấy như ở nhà mình.”
Lôi Đằng Phong cười vang nói: “Đương nhiên, Tiểu Vương yêu thíchphong cảnh Đại Sở cũng đã lâu, nhất định sẽ từ từ du lãm một phen. Người tới, đưa lên lễ vật bản thế tử chuẩn bị vì Định Quốc vương phi.” Nhẹnhàng vỗ tay, hai thị vệ nam tử từ từ đi vào, một người trong đó bưngmột cái hộp gỗ khắc hoa. Nhìn chiều rộng và chiều dài cái hộp kia, DiệpLy đã có chút cảm giác không tốt đẹp. Phần lễ vật này đại khái khôngphải lễ vật bình thường rồi. Lôi Đằng Phong làm thủ thế, một nam tử khác lĩnh mệnh mở hộp gỗ ra, một hồi hàn khí lạnh thấu xương bay đến trướcmặt. Sắc mặt Diệp Thượng Thư trầm xuống, đứng dậy trầm giọng nói: “Thếtử! Ngươi đây là có ý gì?”
Lôi Đằng Phong khiêu mi, khó hiểu mà nói: “Đây là phụ vương và bá phụ tiểu vương tự mình vì Định Quốc vương phi tuyển lễ vật, có cái gì không đúng sao?”
Diệp Thượng Thư nói: “Tiểu nữ đại hôn sắp tới, ngươi đến đưa mộtthanh kiếm là có ý gì?” Kiếm chính là hung khí, điềm xấu. Bên trong hộpgỗ khắc hoa tinh xảo để một thanh kiếm có phong cách cổ xưa. Dù cho vẫncòn trong vỏ cũng vẫn như cũ có thể cảm nhận được hàn quang và sát khílạnh thấu xương kia, điều này hiển nhiên là một thanh tuyệt thế bảo kiếm đã rèn luyện qua biển máu.
“Đây chính là tệ quốc và phụ vương vì biểu hiện thành ý cố ý tìm lễvật. Hay là… các vị thật sự nhìn không ra lai lịch của thanh kiếm này?”Lôi Đằng Phong không đếm xỉa tới ôm ngực, giống như cười mà không cườinhìn mọi người trước mắt. Nghe ra trong miệng hắn ẩn chứa khinh miệt,Mặc Cảnh Lê mày kiếm nhíu lại một cái, đứng dậy nhìn về phía thanh kiếmtrong cái hộp kia. Trong lòng Mộ Dung Đình khẽ động, có chút chần chờnhìn Diệp Ly một cái.
“Đây là…. Lãm Vân!” Một lát sau, Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói.
Lôi Đằng Phong khen: “Vẫn là Lê Vương thật tinh mắt, không sai, đây chính là kiếm Lãm Vân.”
Mọi người hơi xúc động. Đây không phải là thiên cổ danh kiếm, nhưnglà chuôi kiếm này thanh danh tuyệt đối không thể kém hơn so bất luận một thanh danh kiếm truyền thế nào. Chuôi kiếm này cùng với kỳ danh ĐịnhQuốc Vương gia Mặc Lãm Vân, đúng là lợi khí tùy thân của Mặc Lãm Vânchinh chiến thiên hạ. Cũng là bội kiếm mấy đời Định Vương sau này. Chuôi kiếm này đi theo lịch đại Định Quốc vương gia rong ruổi sa trường tunghoành vô địch, đến cùng uống bao nhiêu máu người chỉ sợ không ai có thểbiết rõ. Thẳng đến bảy năm trước, trước đây Định Vương Mặc Tu Văn tạibiên cương chết bệnh, thanh kiếm này cũng không cánh mà bay, không biếtbao nhiêu người ngầm tìm kiếm, lại không thấy tung tích của nó nữa. Phần lễ vật này, xác thực là đầy đủ sức nặng cũng như đầy đủ thành ý.
Lôi Đằng Phong vỗ tay cười nói: “Kể từ khi biết kiếm Lãm Vân không rõ tung tích, phụ vương không biết phí bao nhiêu tâm tư phái người đi tìmkiếm khắp nơi. Cuối cùng không phụ lòng người, vào một năm trước ở BắcĐịnh tìm được kiếm này. Vừa vặn thừa dịp Định Vương đại hôn vật hoàn trả chủ. Định Quốc Vương phi nghĩ như thế nào?”
Sắc mặt Diệp Thượng Thư ngưng trọng, đứng dậy nói với Lôi Đằng Phong: “Hậu lễ như thế, xác thực phải đa tạ thế tử rồi.” Kiếm Lãm Vân, nói làquốc bảo Đại Sở cũng không đủ. Lôi Đằng Phong đưa một phần lễ vật nhưvậy, ngay cả Diệp Thượng Thư không thu cũng không dám. Trong lòng DiệpThượng Thư không khỏi âm thầm hối hận làm sao lại không có cự tuyệt báiphỏng của Thế tử Trấn Nam Vương này chứ.
Lôi Đằng Phong vừa ý gật đầu, giương lên lông mày cười nói: “Thựckhông dám giấu diếm, kỳ thật đạt được một món đồ chí bảo như vậy TiểuVương đã từng có nghĩ tới chiếm làm của riêng. Chỉ là, hình như cái kiếm Lãm Vân này có linh tính, Tiểu Vương phí hết vô số tâm tư, vậy mà đềukhông thể rút kiếm này ra. Cuối cùng tuy tìm được đại sư đúc kiếm hạngnhất rút ra bảo kiếm, đáng tiếc cái thanh kiếm này vậy mà hoàn toànkhông nghe sai sử. Cho dù là kiếm khách đệ nhất Tây Lăng cũng không cách nào khống chế. Tiểu Vương liền hiểu, cái thanh kiếm Lãm Vân này ướcchừng chỉ nhận người Định Quốc vương phủ làm chủ, bởi vậy mới có thểthỉnh Định Quốc vương phi thử kiếm.”
Diệp Thượng Thư không vui mà nói: “Tiểu nữ không thông hiểu kiếmthuật, huống chi Thế tử muốn thử kiếm có thể tìm Định Vương mới đúng.”
Lôi Đằng Phong nhìn Diệp Ly cười nói: “Chẳng lẽ Định Quốc vương phichưa tính là chủ nhân Định Quốc vương phủ? Nghe nói trăm năm trước ĐịnhQuốc vương phi từng dùng thanh kiếm này chém giết liên tục 16 địch nhâncứu được tánh mạng Định Vương. Từ này về sau truyền vi giai thoại. Cóthể thấy được, kiếm này cũng không chỉ huyết mạch Định Quốc vương phủ,có thể sánh đôi bầu bạn với Định Vương cũng có thể, Định Quốc vương phiđịnh thế nào?” Diệp Ly còn chưa mở lời, Mặc Cảnh Lê hừ lạnh nói: “Quậnchúa Khinh Vân chính là văn võ song toàn là nữ tử tuyệt đại hiếm thấy,có thể sử dụng kiếm Lãm Vân không có gì làm lạ đấy. Thế tử Trấn NamVương muốn Diệp Ly sử dụng kiếm Lãm Vân là cố ý khó xử Đại Sở ta sao?Người nào không biết Diệp Ly không múa ra được một bộ kiếm pháp nguyênvẹn.” Lôi Đằng Phong cười nói: “Tiểu Vương lại tin tưởng ánh mắt ĐịnhQuốc vương phủ, nhìn chung lịch đại Định Quốc vương phi, không có chỗnào không phải là nữ tử kinh thái tuyệt diễm hiếm thấy.” Mặc Cảnh Lêgiễu cợt nói: “Thế hệ này là ngoại lệ.”
Mộ Dung Đình bất bình nói: “Thế tử, Trấn Nam ngươi cầm một thanh kiếm mà ngay cả ngươi đều không thể luyện được lại đưa cho một nữ tử chưabao giờ tập võ múa kiếm? Tây Lăng quốc ưa thích ép buộc như vậy sao?”
“Phải hay không phải ép buộc tại sao không hỏi Định Quốc vương phiđây này? Phụ Vương đã phân phó kiếm này nhất định phải đưa cho Định Quốc vương phi, chẳng lẽ lại… bổn vương chỉ có thể mang nó về Tây Lăng?” Đây là uy hiếp. Ý tứ của Lôi Đằng Phong rất rõ ràng, nếu Định Quốc vươngphi tương lai không rút được kiếm Lãm Vân, không khống chế được kiếm Lãm Vân thì cũng đừng trách hắn mang thanh kiếm về Tây Lăng đi. Nếu thật là như vậy, Đại Sở đừng nói là mặt mũi, mà ngay cả áo lót bên trong haychăn cũng phải ném cùng một chỗ đi.
“Tam tỷ, không bằng tỷ đi thử xem a, nói không chừng có thể rút đượcđây.” Diệp Oánh nhẹ giọng mở miệng nói, “Thế tử Tây Lăng đưa hậu lễnặng như vậy, nếu chúng ta không thu chẳng lẽ thất lễ với các nước lánggiềng?” Diệp Thượng Thư cau mày liếc nhìn Diệp Oánh, trong lòng suy tưvề Diệp Ly cự tuyệt rút kiếm cùng với không rút ra được cái nào mất mặthơn.
“Định Vương đến.” Ngoài cửa một tiếng huyên náo, Mặc Tu Nghiêu mangtheo A Cẩn xuất hiện tại cửa lớn. Mọi người tại đây âm thầm thở nhẹ mộtcái, Mộ Dung Đình vụng trộm lặng lẽ trừng mắt với Diệp Ly.
Vốn là một thân nhẹ nhàng ngồi ở trên ghế, Lôi Đằng Phong thấy Mặc Tu Nghiêu vào thì trong nháy mắt ngồi thẳng người, ánh mắt như đao phongđảo qua mặt Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh ôn hòa. Lại nghiêng đầu nhìn nhìnDiệp Ly, trong lòng Diệp Ly cười thầm, vị thế tử này bây giờ chỉ sợtrong lòng ước định xem trong lòng Mặc Tu Nghiêu rốt cuộc kiếm Lãm Vânquan trọng hơn hay nàng vị hôn thê này quan trọng hơn, cuối cùng Mặc TuNghiêu vì sao mà đến.
“Bái kiến Định Quốc vương gia, tiểu vương Lôi Đằng Phong kính trọng đã lâu.” Lôi Đằng Phong đã bắt đầu thân thiết cười nói.
“Thế tử đa lễ. Bản vương lúc thiếu niên đã từng may mắn thấy phongthái Trấn Nam Vương. Nhiều năm không thấy chắc hẳn Vương gia phong tháivẫn như trước?” Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt gật đầu hoàn lễ. Khóe mắt LôiĐằng Phong nhảy dựng, rất nhanh cười nói: “Phụ Vương khỏe mạnh, cònthường xuyên cùng tiểu vương nói đến phong phạm vương gia năm đó, hivọng chúng ta có thể noi theo một hai.” Mặc Tu Nghiêu mặt không đổi sắc, bình tĩnh mà nói: “Vương gia cất nhắc rồi, lần này nhìn thấy thế tử làbiết Trấn Nam Vương có người kế tục.”
Nhìn hai nam nhân trước mắt ở đây rõ ràng trong không khí ngưng trệcăng cứng nhẹ lời chậm rãi nói chuyện phiếm, Diệp Ly không hiểu sao cóchút muốn cười. Không biết là ai đã nói ngoại giao là một hoạt động vôcùng đàn bà.
Hàn huyên xong, Mặc Tu Nghiêu trượt xe lăn đến bên người Diệp Ly, nói khẽ: “A Ly có thoải mái không?”
Diệp Ly cười yếu ớt nói: “ Thế Tử Trấn Nam Vương đưa đến một kiện lễvật quý báu như vậy, vừa vặn Vương gia cũng tới không ngại cùng nhauthưởng thức?”
Mặc Tu Nghiêu mỉm cười gật đầu, ánh mắt rơi vào trên thân kiếm LãmVân trong hộp. Ánh mắt bình tĩnh không có nửa điểm gợn sóng, dường nhưbên trong thật sự chỉ là một thanh bảo kiếm bình thường. Quay đầu nóivới Lôi Đằng Phong: “Bệ hạ Quý quốc và Vương gia đã phí tâm. Kiếm nàymất đi nhiều năm không nghĩ tới hôm nay còn có thể gặp lại.” Lôi ĐằngPhong khiêu mi nói: “Kiếm Lãm Vân chính là chí bảo Đại Sở, tất nhiên làhoàn bích mà về. Chỉ là không biết Tiểu Vương có thể thấy phong tháiDanh kiếm không?”
“A Cẩn.”
A Cẩn tiến lên từ trong tay thị vệ Tây Lăng đi qua cẩn thận từng litừng tí nâng trường kiếm đến trước mặt Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu mộttay tiếp nhận, ngẩng đầu hỏi: “A Ly, nàng xem coi thế nào?” Diệp Ly cúiđầu xuống, vươn tay sờ nhẹ vỏ kiếm cũ xưa, gật đầu nói: “Mặc dù ta không hiểu mấy thứ này, nhưng cũng biết thật là một kiếm tốt.” Đúng là DiệpLy không hiểu gì về kiếm, kiếp trước nhìn thấy cũng chỉ ở công viênthấy ông bà nội múa thái cực kiếm. Hiện đại trên chiến trường cho dù làvũ khí lạnh cũng không dùng đến kiếm, ngược lại là đoản đao, dao găm,nga mi thứ cái này tiện tay hơn binh khí cận chiến. Chậm rãi cầm chặtchuôi kiếm, Diệp Ly cũng không có vội vã rút ra bên ngoài. Nếu như chuôi kiếm này đúng như lời Lôi Đằng Phong nói khó rút như vậy, khó có thểkhông chế, như vậy vỏ kiếm và thân kiến bên trong có tám chín phần mườilà có cơ quan gì đấy. Mặc Tu Nghiêu mỉm cười cầm tay Diệp Ly nắm chuôikiếm lên, tay kia nâng lên thân kiếm. Trước mặt mọi người chăm chúnhìn, Diệp Ly cảm giác được Mặc Tu Nghiêu cầm chặt tay mình hơi chútchuyển động sau đó rút ra bên ngoài…
Một đạo hàn quang hiện ra, trong chốc lát kiếm dậy lên tiếng rồngngâm. Toàn bộ đại sảnh dường như đóng băng ngay lập tức, nhưng mà cũngchỉ trong giây lát. Diệp Ly rất nhanh cảm giác được trên thân kiếmtruyền đến chiến ý bàng bạc và sát khí ý hệt đào núi lấp biển. Đây làchỉ có nhân tài chính thức đi lên chiến trường mới có thể cảm nhận đượckhí tức nguy hiểm. Chẳng biết lúc nào Mặc Tu Nghiêu đã buông tay, DiệpLy cầm trường kiếm trên tay hướng bên cạnh vung lên, bức họa trên váchtường cánh đó không xa vang một tiếng nứt ra. Kiếm tốt! Diệp Ly tánthưởng. Chỉ bằng mũi kiếm nhuệ khí có thể cắt đứt bức họa, chính thứcthổi tóc đứt đoạn cũng không đủ. Vững vàng trường kiếm trong tay, DiệpLy nhàn nhạt nhìn Lôi Đằng Phong đối diện đang nhìn mình chằm chằm.
Mọi người còn không có hồi phục tinh thần, Mặc Tu Nghiêu đã từ tayDiệp Ly tiếp nhận kiếm Lãm Vân cho vào vỏ. Lôi Đằng Phong không nhìn bức họa trên tường kia chỉ còn lại một nửa, sau nửa ngày mới có chút thở ra một hơi, thở dài: “Quả nhiên là kiếm tốt.” Về phần rốt cục Diệp Ly cóthể khống chế thanh kiếm này hay không thì không có người đi quan tâm,bởi vì nàng đã rút ra thanh bảo kiếm vô cùng sắc bén kia. Diệp Tamtiểu thư tay trói gà không chặt, có thể cầm chắc được thanh kiếm kiacũng đủ rồi, cường bức muốn nàng múa kiếm, cho dù là Thế tử Trấn NamVương mang theo địch ý mà đến cũng không có ý tứ mở miệng.
Đối mặt với tình hình như thế, Diệp Thượng Thư thỏa mãn vuốt vuốtkhuôn mặt chứa đầy vui vẻ. Con gái Diệp gia thay Đại Sở lấy lại trân bảo thất lạc đã lâu, hơn nữa lấy kiếm Lãm Vân với tư cách của hồi môn, cáinày chính là vinh quang lớn cỡ nào ah.
Trong lòng Diệp Ly thở dài, nếu thanh kiếm này đặt ở Diệp phủ thì nóc phòng Diệp gia còn không bị người ta dẫm nát rồi. Nàng có thể không tin Lôi Đằng Phong sẽ vô thanh vô tức tặng lễ vật như vậy đã coi như xong,hết lần này đến lần khác cái lễ trọng này vẫn không thể không thu.
“Thế tử, cái kiếm này?” Diệp Ly mỉm cười nhìn Lôi Đằng Phong trước mắt có chút thất thần.
Lôi Đằng Phong dừng ở cô gái trước mắt, sau đó nhìn về phía Mặc TuNghiêu ngồi bên người nàng, cười nói: “Kiếm này tất nhiên là đưa hạ lễcho Định Quốc vương phi. Tiểu vương đã ở đây chúc hai vị bách niên hảohợp, bạch đầu giai lão.”
Mặc Tu Nghiêu nói: “Như vậy, nhận cát ngôn của thế tử.”
Lôi Đằng Phong đã bắt đầu đối với chúng nhân nói: “Lễ đã đưa đến,Tiểu Vương cáo từ đi trước. Ngày đại hôn lại đến quấy rầy Vương gia.”
“Đi thong thả không tiễn.”
Tiễn bước Thế tử Trấn Nam Vương, hai mắt Mộ Dung Đình trông mong chằm chằm vào kiếm Lãm Vân trên tay A Cẩn chỉ kém rớt tròng mắt ra, một bên còn hí hửng nắm ống tay áo Diệp Ly, “A Ly, A Ly… kiếm Lãm Vân ah… thậtsự là kiếm Lãm Vân … Ta có thể sờ hay không?” Diệp Ly bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt trông mà thèm của nàng, quay đầu nhìn Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêucó chút khiêu mi, “Không sao. Nếu đưa cho nàng thì dĩ nhiên là của A Lyrồi.”
Diệp Ly nhìn hắn nói: “Ta cho rằng đây là truyền thế chi bảo của Định Quốc vương phủ.” Bây giờ nhìn lại hình như cũng không quan trọng nhưvậy? Mộ Dung Đình mới mặc kệ những thứ này, hoan hô một tiếng bổ nhàoqua từ trong tay A Cẩn đoạt lấy bảo kiếm ôm trong tay trái sờ sờ phải sờ sờ.
Mặc Tu Nghiêu gật đầu, truyền nhiều năm như vậy đương nhiên là truyền thế chi bảo. Nếu như có thể đích truyền một ngàn năm, cũng sẽ không kém các loại truyền thế bảo kiếm Can Tương, Mạc Tà kia.
Mộ Dung Đình một bên yêu thích vuốt ve bảo kiếm, vừa nói: “Trên thựctế nghe nói kiếm Lãm Vân có dấu binh thư và bảo tàng của Định Quốc vương gia. Đương nhiên cái này không quan trọng, quan trọng là… Đây là bảokiếm mỗi một thời đại Định Quốc vương gia đều đã dùng qua. Có thể sờ đến quả nhiên là hồng phúc tề thiên rồi. Cha ta nhất định hâm mộ chết ta.”Diệp Ly khiêu mi, nguyên lai truy tinh việc này vô luận trước đây cáigì cũng đều có, “Binh thư? Bảo tàng? Thanh kiếm này thật sự còn hoàn hảo không hao tổn gì sao?” Sao Tây Lăng có thể hủy nó đi, từ trong ra ngoài kiểm tra điều tra xong mới đúng. Mặc Tu Nghiêu nhìn thoáng qua kiếmtrong tay Mộ Dung Đình, đáy mắt hiện lên một tia ấm áp, lạnh nhạt nói:“Bọn hắn xác thức xem qua rồi. bản thân kiếm không có gì hao tổn.”
“Cho nên?” Mộ Dung Đình đã quên mất vị trước mắt là người nào, mở to hai mắt đợi Mặc Tu Nghiêu công bố đáp án
Mặc Tu Nghiêu nhìn Diệp Ly, cười nói: “Cho nên cái này là một thanhkiếm. tìm thấy đương nhiên là tốt, dù sao cũng là di vật tổ tiên, tìmkhông được thì kiếm đại sự đúc kiếm làm một thanh khác là được.”
“Cái binh thư kia đâu? Bảo tàng đâu?” Mộ Dung Đình thất vọng hỏi.
Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nhìn mọi người, “Kiếm Lãm Vân đúc vào lúc tổtiên mười sáu tuổi, bỏ ra tất cả tiền bạc tổ tiên có được. Làm gì có bảo tàng và binh thư?”
Mọi người tức cười, thế nhân đều chỉ nhớ rõ kiếm Lãm Vân đi theo MặcLãm Vân cả đời, lại là bội kiếm bất ly thân của lịch đai Định Vương. Chỉ suy đoán trong đó tất nhiên có bí mật gì, lại quên, kiếm Lãm Vân là Mặc Lãm Vân lúc còn trẻ tạo thành, từ lúc đó cho đến lúc lưu danh đời sauMặc Lãm Vân cũng chỉ là một thiếu niên thế gia phóng đãng không bị tróibuộc. Cùng hai mươi năm sau trợ huynh trưởng chính chiến thiên hạ bìnhđịnh tứ phương Định Quốc Vương gia không từ nào miêu tả hết. Cho dù làDiệp Thượng Thư là người đọc sách cũng không khỏi thất vọng.
“Nếu quả thật kiếm Lãm Vân quan trong như vậy thì ai sẽ mang trênngười? Sao sẽ mất dễ dàng đi như vậy? A Ly, ta đi về trước. Quay đầu lại phái mấy người tới?” Diệp Ly gật đầu, cầm kiếm Lãm Vân trong tay MộDung Đình ném cho A Cẩn nói: “ngươi trước hết mang kiếm Lãm Vân về ĐịnhQuốc Vương phủ . Đặt ở chỗ ta bất tiện.” Nàng không có hứng thú mỗi ngày để đó để người khác tới giẫm nóc phòng nàng.
Mặc Tu Nghiêu gật gật đầu: “Như vậy cũng tốt.”
Nhìn kiếm Lãm Vân biến mất ngoài cửa, Mộ Dung Đình lưu luyến thu hồi ánh mắt.
Mặc Cảnh Lê hoài nghi nhìn chằm chằm vào Diệp Ly nói: “Ngươi tin tưởng kiếm Lãm Vân không có bí mật gì?”
Diệp Ly đương nhiên gật đầu, “Nếu ta có binh thư cùng bảo tàng thì ta cũng sẽ không đặt trong một thanh kiếm.” Với tư cách một thanh kiếmthường dùng, cần tùy thân mang theo, vô cùng có danh tiếng đấy, hơn nữa, thể tích kiếm còn không nhỏ, thật sự không phải là một chỗ cất dấu bảotàng.
“Các ngươi những tục nhân này! Đó là di vật Định Vương gia! Di vậtah…” Mộ Dung Đình phẫn hận khinh bỉ những tục nhân trong đại sảnh.