Bọn họ vốn cho rằng, đối với những tân sinh vừa mới nhập học trường quân sự tinh cầu Darkness như bọn họ, dẫu có đánh giá thực chiến thì cũng chỉ chấp hành vài nhiệm vụ bảo vệ an ninh thôi. Không lẽ một đám tân binh non nớt như bọn họ lại bị quăng vào giữa chiến trường hay sao?
Nhưng chẳng ai ngờ, bọn họ thực sự phải ra chiến trường.
Tuy những Alpha này là nhóm nổi bật giữa lứa cùng tuổi, nhưng dẫu sao bọn họ vẫn là những đứa trẻ mới trưởng thành, non kinh nghiệm, bảo lòng không sợ là giả.
Hứa Phong hoảng đến mức mặt trắng bệch. Cậu ta xoay chiếc nhẫn trên tay đầy lo âu, trong vài phút đồng hồ ngắn ngủi cậu ta đã nghĩ đến đủ loại nguy hiểm mà bọn họ sẽ gặp phải. Tuy không chắc trúng vào loại nào nhưng cậu ta thừa biết, bất kể loại nào thì cậu ta vẫn không đối phó nổi.
Mỗi khi lo lắng là Hứa Phong lại dòm sang Tước Thu, thấp thỏm cất giọng hỏi: “Thu Thu, cậu là đội trưởng của đội chúng ta, cậu nghĩ chúng ta nên làm sao giờ?”
Đâu riêng Hứa Phong, những người khác trên trực thăng cũng lo lắng nhìn cậu, coi cậu là trụ cột duy nhất.
Đã có Hứa Phong đi đầu, bọn họ cũng rụt rè nói: “Đúng vậy… Có vẻ thực lực trung bình đội chúng ta hơi yếu, vậy phải chơi theo hướng chiến thuật đúng không?”
“Nếu không thể chiến đấu một mình, chi bằng cả mười người cùng hợp sức sẽ có cơ hội giành thành tích tốt hơn.”
“Đội trưởng, giờ sao đây ạ?”
Tước Thu ngẩng đầu quét mắt nhìn đồng đội, phát hiện bọn họ toàn là các học viên đội sổ, chẳng trách ai cũng sợ hãi như vậy.
Cậu cân nhắc vài phút, nhìn mọi người với đôi mắt màu vàng sáng ngời: “Không cần chiến thuật. Các cậu cứ theo sau tôi, những việc còn lại cứ giao cho tôi.”
Ngữ điệu của Tước Thu hết sức kiên định, làm người khác an tâm lạ thường, cả bọn vội hô: “Không thành vấn đề!”
“Đúng vậy! Chỉ cần có đội trưởng, chắc chắn chúng ta sẽ giành được thành tích tốt!”
“Đội trưởng yên tâm, chúng tôi sẽ bọc hậu cho cậu, là hậu thuẫn vững chắc nhất của cậu!”
Mọi người mồm năm miệng mười, bàn tán sôi nổi. Mới ban nãy còn thu mình như bầy chim cun cút, giờ Tước Thu tỏ rõ thái độ thì thoáng chốc biến thành những con vẹt líu lo.
Có điều dòm cục diện đoàn kết tích cực này, Tước Thu lại nhìn họ đầy hoài nghi: “Không, ý tôi là các cậu cứ núp sau lưng tôi, không cần làm gì hết. Miễn đừng gây trở ngại là được, tôi không cần các cậu làm hậu thuẫn.”
Sao cậu phải cần hậu thuẫn chứ? Chỉ cần mấy tên Alpha đội sổ này không gây thêm rắc rối cho cậu trên chiến trường là đủ rồi.
“Nếu các cậu bị thương, tôi còn phải phân tâm đi cứu các cậu nữa, như vậy sẽ giảm hiệu suất tiêu diệt trùng tộc đó.”
Tước Thu nói xong, cả cabin chìm trong sự im lặng kéo dài.
Mấy Alpha cứ cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, ban nãy còn nhiệt huyết dâng trào giờ co cứng, cảm thấy cuộc đời u ám hẳn, chả có tia hy vọng nào.
Cả đám nhìn Tước Thu bằng ánh mắt trách móc, vẻ mặt xấu hổ và phẫn nộ giống như đang lên án cậu: tụi tui biết mình gà mờ nhưng xin cậu đừng nhẫn tâm nói thẳng ra vậy được không?
Đã thế còn ở trước mặt Omega nữa.
Hu hu hu, mất mặt Alpha quá đi à!!!
Tước Thu chỉ là một cây hoa nên cậu đâu nghĩ được nhiều vậy, tưởng rằng mọi người chưa từng trải qua chuyện thế này nên sợ hãi, thế là cậu cố gắng an ủi: “Đừng sợ, hãy tin tôi, tôi có thể dẫn dắt các cậu đi đến thắng lợi.”
Mọi người đều khóc không ra nước mắt: không phải chúng tôi không tin cậu, mà là chúng tôi không tin tưởng chính mình.
Mà nhờ có Tước Thu làm chỗ dựa, các tân binh non nớt cuối cùng cũng trút bỏ được nỗi bất an, không còn lo sợ mù quáng trước tình huống chưa xác định nữa. Bọn họ ngóng ra cửa sổ, cảm thấy mọi thứ quá đỗi không chân thực.
Những đám mây đen tích tụ phía chân trời đang từ từ ào tới tựa như cơn sóng biển, tạo cho người ta cảm giác bị dồn nén khó chịu.
Một Alpha mèo quýt dán mặt vào cửa sổ thủy tinh, ngơ ngác thắc mắc: “Sao trời tự nhiên tối thế nhỉ, đừng bảo lát nữa sẽ có mưa nhé? Đuôi của tôi sẽ ướt mất thôi.”
Tước Thu nghe xong cũng ngước nhìn bên ngoài. Không biết sao khi thấy những đám mây đen này lòng cậu lại bồn chồn vô cớ, linh tính có điều chẳng lành.
Cùng với tiếng gầm thét tần số cao từ cánh quạt, sau chừng nửa buổi chiều, bọn họ cũng tới nơi.
“Chắc đám tân binh đó sợ chết khiếp rồi nhỉ? Ha ha, nhớ năm xưa khi tôi được thầy huấn luyện đưa đi huấn luyện thực chiến lần đầu cũng sợ y chang.”
“Newbie mà, phải vậy thôi! Mới đầu thì lọng cọng, qua vài lần là bình tĩnh ngay.”
“Tính ra lần gần nhất trùng tộc xâm lấn biên cảnh là khoảng một năm trước nhỉ? Lần đó bị chúng ta đánh cho tan tác mà vẫn chưa chừa, còn dám đến xâm phạm.”
“Tinh cầu Darkness không phải tinh cầu biên phòng, đáng ra không nên để bọn trẻ ra chiến trường nhưng ngặt nỗi nó cách đường biên giới quá gần, mỗi năm toàn nhọc công trường quân sự của chúng ta đi làm nhiệm vụ.”
“Thật hy vọng tinh cầu Capital phái quân đến đóng ở đây.”
Trong buồng lái cơ trưởng và cơ phó vui vẻ chuyện trò, nhóm học viên ngồi phía sau cũng toàn người giàu kinh nghiệm nên chẳng thèm đếm xỉa tới.
Cơ phó nhìn xuống dưới qua lớp cửa thủy tinh trong suốt, “Chuẩn bị hạ cánh sao?”
“Trước mắt kiểm tra thấy tình hình dưới mặt đất bình thường, sức gió thích hợp để hạ cánh.”
Hai người đều mang tâm lý thoải mái, đâu ai ngờ ngay sau đó tất cả bảng điều khiển trong buồng lái bất thình lình rung lắc, lại xuất hiện báo động hình tam giác màu đỏ với tình hình thực tế dưới mặt đất. Nguy hiểm lặng lẽ ập đến trong nháy mắt.
Cơ trưởng cau mày, “Không ổn, từ trường bị quấy nhiễu, bây giờ không rõ tình hình dưới mặt đất, không thể hạ cánh.”
“Liên hệ với sĩ quan huấn luyện chính, xin chỉ thị của anh ấy xem chúng ta nên hạ cánh ngay tại chỗ hay lơ lửng trên không trung đợi tình hình tốt lên.”
Cơ phó gật đầu lia lịa: “Gọi thầy huấn luyện chính, gọi thầy huấn luyện chính”
Nhưng trong bộ đàm chỉ có tiếng giọng anh ta lặp lại, chứ không nhận được bất cứ lời hồi đáp nào của An Úy Nhiên.
Bọn họ đã trải qua vô số lần kiểm tra thực chiến nhưng chưa lần nào mất liên lạc với sĩ quan huấn luyện chính, lần này lại khác thường như vậy, cơ phó lo lắng đến trán vã mồ hôi hột, “Làm sao giờ, không liên lạc được với sĩ quan huấn luyện chính.”
“Không thể nào?!” Đây là phản ứng đầu tiên của cơ trưởng, anh ta cũng không tin việc bị ngắt liên lạc với An Úy Nhiên vì từ trường nhiễu loạn.
Nhưng không đợi anh ta kinh ngạc xong, cơ phó bất ngờ chỉ ra ngoài tấm thủy tinh với sắc mặt sợ hãi: “Trùng, trùng tộc, trùng tộc!”
Trái tim cơ trưởng như ngừng đập trong khoảnh khắc, anh ta có linh cảm chẳng lành, vừa quay đầu thì đôi con ngươi lập tức giãn ra cực đại.
Lũ trùng tộc đang sải cánh bay ngập trời, há cái miệng đen ngòm của mình bay về phía bọn họ. Gần như cả bầu trời đều bị bao phủ bởi lũ trùng tộc dày đặc, đen kịt giống như từng đám mây đen tụ lại, ngay cả ánh sáng cũng không thể xuyên qua.
Trông thấy cảnh tượng này, da đầu nhóm phi công bỗng chốc tê dại, cổ họng nghẹn cứng như có gì đó chực trào ra.
Rất hiển nhiên, đây không phải là lần đánh lén vặt vãnh ở quy mô nhỏ giống như trước kia, mà là…
Sóng trùng tộc.
An Úy Nhiên đứng trong buồng lái nhìn sóng trùng tộc đen kịt ở phía trước với vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói lãnh đạm ẩn chứa chút căm hận bị đè nén đến cùng cực: “…Là trùng cánh đen.”
Trợ thủ kinh hãi: “Trùng cánh đen ạ?!”
“Cậu có thấy đôi cánh như răng cưa của chúng không? Chúng có thể vỗ cánh ở tốc độ cao mà mắt thường của con người không thể nhìn rõ. Khi vô số con trùng cánh đen cùng tập trung lại, chúng có thể thông qua việc vỗ cánh tập thể để tạo ra sóng âm tần số cao nhằm gây nhiễu loạn từ trường và tín hiệu. Loại sóng âm này không thể nghe thấy bằng tai, nhưng đủ để phá hủy bất cứ một dụng cụ tinh vi nào trong nháy mắt.”
“Trên chiến trường chính diện, trùng tộc thích nhất là phái trùng cánh đen đi tiên phong. Tuy thực lực chúng không mạnh, nhưng thắng ở chỗ đây là chủng tộc sống bầy đàn. Khi hàng ngàn hàng vạn con trùng cánh đen tạo thành sóng trùng tộc thì chẳng dễ dàng đối phó.”
Hơn nữa trong tình huống thông thường, việc trùng cánh đen xuất hiện với số lượng lớn có nghĩa phía sau chúng còn có trùng tộc cao cấp hơn đang điều khiển. An Úy Nhiên không thể xác định rốt cuộc đây chỉ là cuộc tấn công tập kích của một mình trùng cánh đen, hay là đã có đội quân trùng tộc lặng lẽ đổ bộ lên tinh cầu Darkness.
Nếu là vế đầu thì còn chiến được; nhưng nếu là vế sau…
Ánh mắt An Úy Nhiên lạnh dần.
Nếu là vế sau thì không biết hai trăm con người ở đây, bao gồm cả học viên lẫn sĩ quan huấn luyện còn trở về đầy đủ và lành lặn hay không.
Vẻ mặt của trợ thủ cũng nghiêm túc theo, cậu ta cố gắng dùng bộ đàm liên lạc với phi công những trực thăng khác, nhưng thử vài lần đều thất bại.
“Không nhận được tín hiệu, cũng không gửi được tín hiệu.” Trợ thủ đành tiếp nhận sự thực này, ảo não nói: “Chúng ta và những tiểu đội khác giống như những hòn đảo biệt lập, không tìm được tọa độ của nhau giữa sóng trùng tộc.”
An Úy Nhiên đứng ở vị trí cách sóng trùng tộc gần nhất, ánh mắt sắc lạnh như một lưỡi gươm sắc bén đã rời vỏ.
“Là đảo biệt lập. Vậy đành tử chiến đến cùng thôi!”
“Thắng thì sống, thua thì chết.”